cảm ơn mẹ caotuyetnga nhiều! mẹ cháu sẽ đi xem và show cho các bác xem hi hi. Mình rất thích lò vi sóng mà có nướng nếu mua lò này thì có nướng bánh được không mẹ nó nhỉ? chứ lại mua lò vi sóng rồi cả cái lò nướng thì tốn diện tích lắm!
Cháu tôi năm nay 30 tuổi, có gương mặt rất xinh của các cô gái miền biển ,đã có một con gái nhỏ kháu khỉnh lên ba....Khi chưa lập gia đình nó có một thân hình chuẩn mà bao người mơ ước.Nhưng sau khi sinh con xong thì thật là một thảm họa...
Vì biết nó từ lâu nên tôi đã rất ngạc nhiên khi gặp lai.Vẫn gương mặt xinh đẹp đó nhưng thân hình thưc sự thay đổi quá nhiều sau sinh con....Tôi đã trách cháu sao không quan tâm đến cơ thể của mình...nó lặng im ... lẩn tránh câu hỏi....Sau đó nó khóc...khóc thật nhiều...
Cuối cùng sau khi vỗ về nó mới cho tôi câu trả lời sau những giọt nước mắt tủi thân....
Vốn nó là một con bé nghị lực và đầy chí tiến thủ.Đậu ĐH theo chuyên ngành thiết kế nên bản thân nó rất ý thưc về cái ĐẸP...Có công việc tốt và một người chồng yêu thương và dành dụm mua được một căn nhà nhỏ....Sau khi nó sinh con ,không biết do hormon của cơ thể nó bất thường hay do nó dùng dụng cụ hút sữa không đúng cách mà bộ ngực đã đổi thay một cách kinh khủng....Từ một bộ ngực cúp D tròn đầy nay to ngoại cỡ xập xệ,kéo dài qua thắt lưng...tân mắt nhìn cháu mình cũng thấy lạ vô cùng (khi nó đứng thì ngưc chảy dài qua rốn,lúc nằm thì chảy xệ vắt qua hai bên nách)...Tôi không thể dùng từ nào khác để miêu tả.Ngạc nhiên và chua xót cho nó....Vì lẽ ấy mà sóng gió đã chen chen vào tổ ấm của GĐ nó.
Nó biết phận,thương con và vẫn yêu chồng.Nó cố gắng mua nhiều áo ngưc loại tốt.loại lớn ...để nâng đỡ ngực...Trang điểm và quần áo bên ngoài cũng đầu tư nhiều nhưng không thể che được một khiếm khuyết lớn như vậy,nên từ một con bé hoạt bát nó trở nên ít nói và tự ti.
Do cháu làm CEO trong ngành kinh doanh nên phải gặp nhiều khách hàng,mỗi lần ra ngoài chông nó đều than phiền là lựa chọn áo quần lâu quá...Nó đâu biết con bé khốn khổ vì vẻ ngoài của mình......
Sau đó tôi đã khuyên nó nên đến gặp một bác sĩ lâu năm trong ngành thẩm mỹ để được tư vấn vì không thể để tình trạng này kéo dài lâu hơn nữa...Sư cố này đã ảnh hưởng đến cuộc sống của nó quá nhiều.
Nó đã đến gặp vị BS tôi đề nghi và đến vài chỗ khác để tham khảo...sau 6 tháng suy nghĩ ,cân nhắc và hỏi ý kiến mọi người về những vết sẹo sau phẫu thuật,tai biến y khoa và những giá trị thẩm mỹ nó nhận được sau phẫu thuật.Cuối cùng nó đã chấp nhận làm lại khuôn ngưc ...
.................................
Vào thăm nó sau kíp mổ,nhìn gương mặt bé nhỏ đau đớn dưới ánh đèn rọi tôi thấy chạnh lòng ...thương con bé quá....Khi tôi hỏi :"có đau lắm không con?"....nó khẽ cười nén đau "dạ đau...nhưng con thấy mình hạnh phúc!...."
Ngồi trò chuyện với vị Bác sĩ lớn tuổi,Ông cho biết con bé đã rất may mắn khi có quyết định này.Đó là một cas khó.Ông và ekip rất vất vả gần 4 tiếng cắt da thừa và mô mỡ để tạo hình lại khuôn ngưc cho con bé.Ông nói nhìn gương mặt xinh đẹp,hiền lành và cách ăn nói nhẹ nhàng như thế mà phải chịu thiệt thòi như thế thật tội.Sau đó Ông BS đã làm việc với chồng của nó,kiểu đàn ông với nhau để nó hiểu và thương vợ mình hơn.......
Ra về ,tôi cảm thấy lòng nhẹ đi....và muôn chia sẽ với các bạn về điều mà trước giờ mình hiểu cũng sai lệch...PHẪU THUẬT THẨM MỸ không phải chỉ là làm điệu mà còn là cứu cánh của hạnh phúc và đem lại sự tự tin cho phái nữ.Và quan trọng là chúng ta phải biết yêu quý và chăm sóc đến bản thân.LÀM ĐẸP LÀ CHO MÌNH là ưu tiên hàng đầu và cho tất cả những người mình yêu thương...
Mong rằng qua topic này mình sẽ "nhặt" được nhiều kinh nghiệm từ những comment quý báu của các bạn.
Thân.
Thân.
Tớ thương cái chuông của Bạn này quá...Nhất định tớ phải sắm một cái...
Suy nghĩ kỹ và hãy nói rõ mọi chuyện với Bố Mẹ em và Bố Mẹ chồng để người lớn giải quyết cho em...hãy về nhà Mẻ đẻ ở trong trong thời sinh con .Nhớ giũ sức khỏe em nhé.
* Yến 21 tuổi,đang học trường KTNT.Người Bình Định đã vào Saigon giúp việc cho quán ăn vài năm.Nay em bận việc học nên không có thời gian làm cả ngày ở chỗ cũ.Em có thể giúp việc nhà,phụ bán hàng hoặc trông em trong khoảng thời gian từ 16-21 g -3 ngày/tuần.
* Em thứ hai người Đồng Tháp,26 tuổi,có thể làm từ thứ 2-6 hàng tuần
LH Yến 01677293925
Các em chỉ có thể làm ở khu vực Gò Vấp gần nhà để tiện đi lại .
Rất mong các bạn có nhu cầu cần người hãy giúp các em.
Thân.
PS.Hãy liên hệ trực tiếp với các em,đừng PM cho mình nhé.
Nhưng rất cám ơn chủ Top vì bài viết bổ ích và những ảnh mèo rất xinh.
Thân
Thân
Bạn phải cảm ơn Bà Ngoại Cao Tuyết Nga mới đúng,Cô nhiều tuổi rồi đấy...
Thứ nhất đối vớii tôi điều mà tôi tâm đắc, luôn ngưỡng mộ và tôn trọng một người đàn ông thưc sự là TÍNH VỊ THA .Vì tôi luôn nghĩ đến bờ vai che chở của người đàn ông luôn song hành suốt cuộc sống vợ chồng.
Và điều thứ hai mà tôi luôn cảm ơn vì người đàn ông luôn tha thứ cho người đàn bà vì SỰ NHẸ DẠ,CẢ TIN
Ở Việt Nam từ lâu đã tồn tại một đội ngũ săn bắt động vật rừng hoang dã chuyên nghiệp. Nhiều người trong số đó săn bắt theo kiểu cha truyền con nối, họ có những kinh nghiệm sâu rộng, đáng nể trong lĩnh vực này. Rừng với họ là nhà. Như vậy, nếu lực lượng này còn thì sự biến mất một số động vật hoang dã chỉ là vấn đề thời gian. Gian nan một cuộc vây bắt
Ánh mắt bàng hoàng của khỉ đầu đàn...
Như bất kỳ cuộc săn bắt thú rừng nào, việc đầu tiên của những tay săn bắt khỉ là phải lùng sục trong rừng để tìm dấu vết. Đó có thể là dấu tay khỉ khi leo trèo trên các thân tre, phân chúng trên mặt đất, những con đường chúng đi tạo nên trong rừng… Khi thấy các dấu hiệu trên, những tay săn bắt thú sẽ dùng bắp trái treo trên các bụi cây để nhử. Sau đó khoảng một tuần, bọn họ lên kiểm tra lại. Nếu phát hiện khỉ đã ăn bắp, họ tiếp tục treo bắp lần hai, rồi lần ba. Đến lần này thì họ làm thum để núp rình xem khỉ ăn bắp là khỉ cộc hay khỉ đuôi dài. Khỉ đuôi dài nhỏ con, dễ vận chuyển, lại có giá vì thị trường Trung Quốc ưa chuộng nên cánh lái buôn luôn khuyến khích các thợ rừng săn bắt. Mỗi con khỉ đuôi dài từ 2kg trở xuống có giá ít nhất 3 triệu đồng.
Với mục đích cho khỉ ăn no nê để chúng quen dần với lưới cước mà con người bao quanh nơi treo bắp, số lượng bắp treo lên có khi lên đến vài trăm ký vì phải treo lặp đi lặp lại nhiều lần và kéo dài vài tháng. Từ bên ngoài lưới, khỉ muốn vào ăn bắp phải đi qua những thân tre làm cầu do các tay săn bắt khỉ tạo ra. Cầu này được cột bằng một sợi dây chắc chắn, kéo vào thum nơi con người đang núp (đã nói ở bài 1). Khoảng thời gian núp đợi trong thum có thể coi là giai đoạn thử thách lòng kiên nhẫn của những kẻ săn bắt khỉ.
Bốn giờ sáng, tất cả phải thức dậy làm vệ sinh, để bảo đảm trong suốt ngày hôm đó không ai phải chui ra ngoài. Tuyệt đối không được nói chuyện, không được phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Ăn uống, nấu nướng đều tuân thủ nguyên tắc “nấu không khói, nói không tiếng”. Trong thum từng người một phân công nhìn qua một lỗ nhỏ để canh đàn khỉ. Mặc dù vậy cũng không dễ bắt được đàn khỉ. Bởi trước khi vào ăn bắp khỉ đầu đàn núp ở đâu đó ngoài rừng quan sát động tĩnh. Khi cảm thấy không an toàn, khỉ đầu đàn ra lệnh không được vào mà cả bầy ngồi im lặng hàng giờ quan sát. Cũng có khi khỉ đầu đàn quyết định một mình vô ăn bắp, vừa ăn vừa dọ thám tình hình. Nếu nguy hiểm thì chỉ một mình nó gánh chịu, cả gia đình khỉ vẫn bình yên. Còn như sớm phát giác nguy hiểm đang rình rập, khỉ đầu đàn sẽ dẫn cả đàn đi luôn vào rừng sâu nhiều ngày không trở lại. Trong trường hợp này, cuộc vây bắt tốn kém coi như thất bại.
Biết ác nhưng vẫn làm
...khi chứng kiến cảnh hai mẹ con khỉ bị sát hại.
Khi những thước phim tư liệu Tội ác rừng xanh hoàn thành, tôi có đưa cho người thân, bạn bè xem thử. Rất nhiều ý kiến lên án hành vi tội ác rùng rợn của đám thợ săn, thậm chí đòi trừng phạt. Nhưng tôi lại có ý nghĩ khác. Với kinh nghiệm hơn mười năm lang thang trong rừng để chụp ảnh động vật rừng, tôi biết thợ săn chỉ là những nông dân địa phương nghèo.
Để săn bắt được động vật rừng, họ phải ở chui rúc trong rừng, nhiều người bị sốt rét hành và mắc các loại bệnh tật khác. Vì miếng cơm manh áo, họ phải mạo hiểm, đã có nhiều “sát thủ” rừng xanh tâm sự thật lòng rằng do sinh kế nên họ phải làm cái nghề mà chính họ cũng cho là độc ác. Trong thực tế họ chỉ làm giàu cho những kẻ mua bán động vật hoang dã mà thôi, còn họ mãi mãi là những người nghèo khó, quanh năm túng thiếu.
Ăn của rừng...
Tận mắt chứng kiến những kẻ săn bắt thú rừng thản nhiên giết hại loài khỉ, nói thật tôi bất lực và cả giận nữa. Nhưng tôi giận những người kinh doanh động vật trái phép, giận những người sử dụng các sản phẩm từ động vật hoang dã hơn là giận những người đi săn.
Cuộc sống khốn khó khiến họ làm liều. Nhiều người trong số họ đã bị bắt. Đương nhiên làm sai thì luật pháp phải trừng phạt. Nhưng đừng coi đấy là giải pháp hữu hiệu, bởi bắt được người này sẽ lại mọc ra người khác. Giáo dục nhận thức và tạo thu nhập để người ta thoát nghèo, từ đó từ bỏ ý định săn bắn trái phép là giải pháp khả thi hơn. Chúng ta cứ quen nói, săn bắn là “ảnh hưởng tới đa dạng sinh học”, nhưng thuật ngữ này xa xôi với người dân lắm. Hơn thế khi người ta nghèo thì người ta đâu có quan tâm. Phải giải quyết từ cốt lõi. Tại sao không sử dụng chính những người săn bắn động vật trái phép làm người bảo vệ động vật?
Chúng ta cần tìm đến họ, cần có một tổ chức nhà nước hoặc độc lập quản lý họ. Những nơi này sẽ thu phục, huấn luyện, truyền tri thức khoa học, giao trọng trách cho họ bảo vệ động vật rừng, hoặc được vay vốn để thay đổi cuộc sống, thu nhập của họ từ công việc mới sẽ đủ để nuôi sống gia đình. Nếu chúng ta sử dụng họ làm người giữ rừng, trả lương cho họ, tôi nghĩ đấy sẽ là những người giữ rừng tốt nhất. Họ biết đường ngang ngõ tắt của rừng. Họ mà bảo vệ, đố ai ho he được! Trước đây tôi từng viết thư cho một tổ chức nước ngoài xin tài trợ cho một dự án biến những người phá rừng thành bảo vệ rừng, nhưng không được hồi âm...
bài và ảnh: Lê Hoài Phương
Thước phim quay chậm
Hai thợ săn khỉ tiến hành dọn sạch khoảng đất 50m2 chừa lùm cây nhỏ ở giữa để treo bắp nhử đàn khỉ, xung quanh giăng lưới cao khoảng 2m, bắc cầu tre dẫn vào nơi treo bắp.
Khỉ vào ăn bắp và...
... sập bẫy. Hai thợ săn gánh chiến lợi phẩm là những con khỉ nằm trong bao trở về nhà.
12 năm, chẳng phải là quá dài nhưng cũng không ngắn. Bao vất vả, bao niềm vui nỗi buồn, bao yêu thương mẹ dành cho con, để dù gọi con như thế nào (gái, con yêu, Bống hề, tồ, bé bỏng...) vẫn chỉ có một tình yêu bố mẹ dành cho con.
Con đã 12 tuổi, bước sang tuổi 13, nghĩa là nhiều việc lắm đấy bé bỏng ơi. Mẹ chỉ mong con mạnh mẽ, tự tin để học giỏi, làm việc tốt, nhiều bạn bè.
Chúc con một sinh nhật vui vẻ!
-----------------------------------------------------
Khi con trai minh bước vào tuổi 12,đi mua giày thì hắn bảo:"Mẹ dẫn con đi và con tự chon nha!".Đi hai ,ba cửa tiệm vẫn chưa ưng ý...về!...
Về nhà mình hỏi:Con thích thế nào? Hắn cười :nike hay Adidas nha Mẹ!...
Vài ngày sau hai vợ chồng rủ nhau đi mua giày cho hắn:dắn đo rồi rinh về Reebok
Về nhà hỏi hắn thế nào?
- Reebok cũng tốt mà Mẹ....
Ui trời,tuổi 12 của con tôi.
Bạn chú y khi nói hoặc bảo cháu cái gì phải từ từ,dùng ngôn ngữ dễ hiếu,ngắn gon và dứt khoát phải kiên nhẫn chờ cháu làm bằng được mới thôi.
Với loại hình này bố mẹ phải kiên nhẫn và sai hoăc ra lệnh chỉ 1 việc thôi,ko thể đòi hỏi nhiều thứ cùng một lúc.
bạn tìm hiểu thêm trên Net hoặc kiếm sách vở viết về giáo dục bé quá năng động và thiếu tập trung.
Bé không có vấn đề gì về thân kinh đâu nhưng cần phải điều chỉnh từ bây giờ ,chứ sau này khi đi học bé sẽ làm Bạn mệt mỏi đấy.