Em cứ nghĩ một điều thôi , nếu em vượt qua giai đoạn khốn cùng này thì đ' có giai đoạn khó khăn nào mà em ko vượt qua đc.


Chồng ngoại tình và chúng nó giờ đang công khai ở bên nhau .


Mẹ chồng thì suốt ngày chì chiết con dâu ( tức em ) là người sống không có tình , là sống mà không biết điều , là không biết cách cư xữ . Chỉ vì em không tha thứ & rộng lượng được với tội lỗi của con trai bà ( tức chồng em ) . Theo bà thì 100% thằng đàn ông hết 99% thằng nó ngoại tình , con trai bà có làm cái chuyện khác 1% kia thì cũng là điều bình thường. Và quan trọng , nếu thằng chồng em có làm gì sai thì trước mắt bà em ko đc chỉ trích nó , ko đc nói xấu nó , vì như thế là mình xem thường và không tôn trọng bà , người đã sinh ra chồng em.


Cả chồng và mẹ chồng em, đối xữ với em ko - ra - gì nhưng lúc nào cũng đòi hỏi em phải - ra - gì với họ.


EM giờ đang ở nhà ngoại , trong khi em vật vã một mình trong việc nuôi con thì chồng em đầu ấp tay gối với con đó. Mẹ chồng thì suốt ngày thúc hối đem cháu về trả cho bà.


Stress điên đảo , cứ thế này chắc em phải lạm dụng thuốc an thần mất thôi !