Vợ tôi mất đúng vào hôm sinh đứa thứ 3. Từ đó đến giờ tôi gà trống nuôi con, thật sự vẫn chưa quen cái cảm giác không có người phụ nữ giúp mình lo toan mọi việc như trước kia nữa.
Hai vợ chồng tôi cưới nhau muộn, mãi 30 tuổi mới về chung 1 nhà. Đứa lớn năm nay 7 tuổi rồi, đứa thứ hai lên 5 còn thằng út thì 3 tuổi. Vợ chồng tôi chỉ làm thuê nên sinh con thứ hai cũng định dừng rồi nhưng cô ấy lại lỡ có bầu lần 3. Lúc đó tuổi vợ cũng không còn trẻ nữa nhưng chửa rồi thì đẻ thôi. Suốt thời gian mang thai vợ tôi khỏe mạnh bình thường chẳng có dấu hiệu gì cả.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Ấy vậy mà còn 3 tuần mới đến dự sinh thì cô ấy bị băng huyết ồ ạt đưa vào viện đã hôn mê rồi. Bác sỹ cũng hết lòng cứu chữa nhưng vợ tôi mất luôn trên bàn sinh. Lúc nhận thông báo chỉ cứu được con còn sản phụ thì không khiến tôi bàng hoàng khụy luôn xuống trước cửa phòng sinh.
Vợ tôi ra đi đột ngột quá khiến mấy bố con sốc, hai bên nội ngoại cũng giúp đỡ nhưng chỉ phần nào thôi. Lúc đấy nhiều người cứ bảo tôi: “Hay là xem ai muốn xin con nuôi thì cho đứa nhỏ đi chứ còn đỏ hỏn vậy mà không có mẹ thì sao nuôi nổi”.
Nhưng tôi chưa từng có suy nghĩ đó nên bằng giá nào cũng phải nuôi con chứ không cho ai cả. Cũng may là mẹ tôi với mẹ vợ thương cháu nên thay nhau giúp tôi ẵm đứa nhỏ đến khi cháu cứng cáp hơn.
Các con tôi mất mẹ sớm quá, từ 2 đứa trẻ hoạt bát, thông minh chúng trở thành lầm lì ít nói, thỉnh thoảng lại hỏi mẹ đâu khiến tôi xót xa chẳng biết trả lời thế nào. Đêm cả hai chị em cứ trằn trọc lăn lên lăn xuống không ngủ nổi. Tôi vừa ru thằng út vừa phải xoa lưng, ôm các con nhỏ vỗ về chúng thay vợ. Nghe chúng ngây thơ gọi mẹ, tôi cũng chỉ biết nuốt nước mắt nói dối:
“Mẹ đi làm xa rồi, ngủ đi thì mẹ mới về”.
Thương nhất là đứa út vừa sinh ra cũng là lúc mồ côi mẹ, nó chẳng biết giọt sữa mẹ là gì toàn uống sữa ngoài. Có hôm nhà hết tiền tôi phải gạn nước cơm cho con ăn, đêm con khát sữa khóc ngằn ngặt dỗ thế nào cũng không nín. Nhiều lúc áp lực quá tôi cũng phát điên lên tét cho nó vài cái vào mông quát:
"Có ngủ không thì bảo".
Nhưng con có biết gì đâu chỉ khóc thét lên thôi, nghĩ thương quá lại bế rong khắp nhà cả đêm như thế. Vậy mà cũng được 3 năm rồi. Cuộc sống chật vật lắm nhưng thấy các con lớn dần lên, khỏe mạnh là tôi chẳng mong gì hơn nữa.
Hai đứa lớn cũng ngoan ngoãn biết cắm cơm, nhặt rau giúp bố những việc lặt vặt. Thằng út thì tôi gửi trẻ từ lúc 1 tuổi nên giờ cũng dạn dĩ và ngoan lắm. Nhiều lúc mấy bố con ngồi quanh bên mâm cơm thiếu bàn tay chăm sóc của người phụ nữ, tôi thật sự không dám nhìn các con, chỉ biết ngẩng lên cho nước mắt chảy xuống thôi.
Người ta bảo "Mồ côi cha ăn cơm với cá, mồ côi mẹ liếm lá đầu đường", nhưng dù khổ thế nào tôi cũng cố gắng cho các con no đủ, học hành tử tế. Đến giờ tôi chưa từng nghĩ mình sẽ đi bước nữa mà xác định ở vậy thay vợ nuôi các con khôn lớn trưởng thành.
Mỗi lần thắp hương cho vợ tôi luôn dặn dò cô ấy: “Em cứ an tâm, bên này các con có anh lo rồi, em ngủ ngon đi đừng lo gì nữa”.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet