Trên đời này đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra mọi người ạ. Có thể là do tiếng gọi tình yêu cũng nên. Với một người đàn ông vừa nhu nhược, vừa ba phải và chẳng bao giờ lo nghĩ được gì cho vợ con. Tôi không hiểu sao người đàn bà ấy lại ham hố đến vậy.

Người xưa bảo cá không ăn muối cá ươn đúng chẳng sai. Bố mẹ là những người đi trước, họ có cái nhìn đúng đắn hơn chúng ta nhiều. Ngày xưa lúc tôi lấy anh ta, bố mẹ tôi đã hết lời can gián. Còn nhớ ngày đó, bố tôi cứ gàn:

“Bố thấy thằng ấy nhìn từ đầu đến chân chả có điểm nào ưng mắt. Mày lấy về, sợ lại khổ cả đời thôi con ạ”.

“Bố thật là, ai mà cũng nhìn mặt bắt hình dong như bố thì người ta không có vợ hết à”.

“Bố đã nói trước rồi, mày lấy thì cứ lấy thôi. Sau này có thế nào cũng đừng trách bố”.

Đến giờ tôi mới thấy bố nói đúng. Ngày xưa lúc còn trẻ thì yêu đương bồng bột. Ai nói gì, tôi cũng mặc kệ. Thậm chí còn trách mọi người vì đã can thiệp quá sâu vào chuyện tình cảm riêng tư của mình. Nhưng đời mà, tới khi lấy nhau rồi mới vỡ mộng. Người ta thì háo hức khi vợ mang bầu. Còn chồng tôi thì thấy chuyện cưới vợ và có con là hết sức bình thường. Anh ta từng bảo, phụ nữ ai mà chẳng phải sinh đẻ, tôi cứ làm quá lên thôi. Vợ vào trong khám thai, bảo vào xem mặt con. Chồng tôi lắc đầu nguầy nguậy:

“Thôi thôi, chỗ bệnh viện vào xem làm gì. Chụp cái tờ giấy siêu âm là được. Đằng nào mấy tháng nữa chẳng thấy mặt mà bây giờ cứ phải sốt sắng”.

Nói thật, nhiều lúc nhìn chồng người ta chăm sóc và yêu thương vợ bầu, tôi cũng chanh lòng lắm. Đã thế, chồng tôi còn có tính lăng nhăng nữa mọi người ạ. Chỉ cần thấy người nào xinh xắn một chút, chồng tôi đã ngay lập tức quên cả việc đã có vợ. Không nói đâu xa, nhiều bữa tôi đi vào khám một mình, tới khi trở ra, thấy chồng đang quay lưng lại tán tỉnh một cô gái. Mồm liến thoắng:

“Nhìn em quen quá, có phải bọn mình gặp nhau ở đâu không nhỉ”.

Nói rồi, anh ta cứ rút điện thoại ra để hỏi số điện thoại. Cô gái kia ngại ngùng không nói gì. Lúc ấy tôi cũng hắng giọng cho chồng biết mà về. Đến khi tôi sinh con thì biết chồng có bồ nhí bên ngoài. Làm vợ ai mà chẳng ghen, tôi còn thiếu tăng xông lên ấy chứ. Nhưng mà khổ một điều là lúc đó, tôi chẳng còn son rỗi gì nữa. Quyết định ly hôn hay không cũng ảnh hưởng tới con. Thành ra, tôi không thể dứt khoát được. 

Tôi chỉ nói với mẹ chồng để bà lựa lời mà bảo ban con trai. Dù sao thì tôi cũng không thể nói với bố mẹ đẻ được. Vì rõ ràng ngày xưa tôi mạnh miệng lắm, còn đòi kết hôn bằng được cơ mà. Với cả bố mẹ tôi già rồi, tôi không muốn vì chuyện tình cảm riêng tư của mình mà khiến ông bà phiền lòng. Khi ấy, mẹ chồng tôi bảo:

“Con đừng có làm căng mọi chuyện lên. Con nó mới đẻ ra được 2 tháng, làm sao bỏ chồng được? Hay con muốn nó lớn lên mà không biết mặt bố? Đừng làm thế con ạ, để chồng nó tự tìm đường lui đi. Mình bầu bí rồi sinh nở, chồng nó thiếu thốn nên ra ngoài tìm chỗ giải quyết là chuyện bình thường. Đàn ông ai chẳng thế, chỉ có điều người bị phát hiện, người không thôi”.

Tôi cũng hy vọng mẹ nói đúng. Có điều lần này bà sai rồi. Người mà chồng tôi cặp kè lần này là một bà chị già có tiền. Được ăn tiêu, được hưởng thụ, anh ta chẳng còn màng đến vợ đến con chứ đừng nói đến chuyện quay về. Cách đây một tuần, chồng tôi bảo đi công tác rồi biệt tăm cả tuần chẳng về. Hôm bữa con đi tiêm về sốt, quấy cả đêm. Tôi nhắn tin thì chồng chuyển cho 5 triệu rồi nhắn:

“Anh vừa chuyển tiền đấy, cầm lấy mà đưa nó vào viện đi. Anh là bố nó chứ có phải bác sĩ đâu, về cũng không giải quyết được gì. Mà bây giờ đang ở tỉnh xa, về không kịp đâu. Em ở nhà tự xoay xở đi nhé”.

Nghe giọng là tôi biết chồng đang ở với bồ rồi. Nói thật, giới hạn của tôi cũng chỉ đến mức độ đó. Chồng tôi có thể không màng đến vợ. Nhưng con ốm mà anh ta còn hời hợt tới vậy thì ly hôn cũng chẳng có gì quá đáng. Thế nhưng người tình của chồng lại có một nước khi khiến tôi vô cùng bất ngờ. Chiều tối qua, chị ta tìm đến tôi mọi người ạ. Đúng là lạ đời.


Ngồi nói chuyện với nhau, cô ta vẫn nói giọng như lên lớp:

“Em ạ, tuổi em còn trẻ lắm, không có chồng này thì em kiếm người khác. Chị thấy chị với chồng em cũng hợp, tốt nhất là em nhường anh ấy cho chị đi. Đây, chị đưa em 2  tỷ làm lại cuộc đời. Chỉ cần em ra đi, nhường anh ấy cho chị thôi”.

Tôi cầm tiền luôn. Tối qua, tôi cũng đưa con về ngoại rồi. Thủ tục ly hôn thì tôi chỉ làm vài bữa là xong thôi. Ai nghĩ tôi tham tiền thì chịu. Đùa chứ tự nhiên có 2 tỷ, tôi chấp nhận mất chồng. Thà chồng mà tốt và kiếm được tiền thì không có chuyện đó. Đằng này chồng tôi không ra cái thể thống gì, loại đó giữ làm gì mà không lấy tiền. Phải không mọi người?