Chồng tôi là con trai một, gánh vác trách nhiệm thờ cúng ông bà, tổ tiên. Ngay từ khi mới về làm dâu, tôi đã biết mình sẽ phải quen với việc giỗ chạp, nhưng chưa bao giờ tôi tưởng tượng được rằng sẽ có những năm chúng tôi phải tổ chức đến 5 đám giỗ. Đám nào cũng hao tốn tiền bạc và công sức đến mức khiến tôi mệt mỏi vô cùng.
Nhiều lần, tôi đã muốn tâm sự nỗi lòng mình với người thân hay bạn bè, nhưng lại sợ bị đánh giá là bất hiếu. Thờ cúng ông bà là truyền thống quý báu, nhưng khi những đám giỗ trở thành gánh nặng, tôi không thể không cảm thấy chán nản. Lần này, mọi thứ dường như đi quá xa, đến mức tôi không thể tiếp tục im lặng.
Chúng tôi vừa cãi nhau một trận kịch liệt về đám giỗ thứ 5 trong năm, diễn ra gần Tết. Tôi muốn làm mâm cơm đơn giản, chủ yếu để tưởng nhớ người đã khuất, còn lại là dịp anh em thân thiết quây quần bên nhau.
Tôi chưa bao giờ nghĩ việc làm giỗ chạp lại ảnh hưởng lớn đến kinh tế và hạnh phúc gia đình như vậy, ảnh: DSD
Nhưng chồng tôi lại đòi tổ chức rình rang với 6 mâm cỗ, mời cả họ hàng, bạn bè lẫn đồng nghiệp. Tôi phản đối, vì tiền tiết kiệm của gia đình không còn nhiều, nhưng anh vẫn khăng khăng với ý định của mình. Anh bảo: “Đám giỗ là dịp để mở mày mở mặt, không thể làm qua loa được.”
Trước đó, chúng tôi từng thống nhất rằng, trong 5 đám giỗ mỗi năm, chỉ tổ chức 3 đám lớn, còn lại làm đơn giản. Cận Tết, tôi nghĩ nên làm nhỏ để dành tiền sắm sửa cuối năm. Những năm trước, chúng tôi vẫn thực hiện như vậy. Nhưng không hiểu sao năm nay anh đột ngột thay đổi ý định.
Khi mới cưới, tôi đã biết chồng là con một, bố anh lại là con trưởng. Tôi chấp nhận chuyện giỗ chạp, nhưng không ngờ số lượng đám giỗ lại nhiều đến vậy. Một năm 5 đám, tôi dường như không có thời gian để thở. Làm quần quật cả năm, dành dụm được chút ít thì đến đám giỗ lại tiêu tốn cả chục triệu đồng nếu làm lớn. Ngay cả những đám giỗ đơn giản cũng ngốn của chúng tôi vài triệu mỗi lần.
Mỗi dịp giỗ, tôi phải xin nghỉ phép để chuẩn bị. Thường thì ngày phép công ty tôi không dùng cho bản thân mà dành để lo việc giỗ chạp. Trước đám, tôi dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng; sau đám lại dọn dẹp tiếp. Công việc nhà và chăm sóc con cái cũng một tay tôi quán xuyến. Lắm lúc, tôi ngủ gật trên bàn làm việc vì kiệt sức.
Mỗi năm cứ vượt qua được 5 cái đám giỗ là lại đến Tết, tôi sợ lắm, ảnh: dSD
Trước đây, bố mẹ chồng tôi còn giúp đỡ đôi chút, từ việc hỗ trợ chuẩn bị đến cho thêm tiền để làm đám giỗ. Nhưng giờ ông bà đã già yếu, chẳng còn giúp được gì. Tất cả mọi thứ dồn lên vai tôi và chồng. Có lần, tôi đề nghị chồng tính toán lại, chia sẻ việc thờ cúng với các chú. Nhưng ngay khi anh vừa mở lời, bố chồng đã mắng anh té tát, gọi anh là bất hiếu, làm xấu mặt gia đình. Từ đó, tôi đành ngậm ngùi chịu đựng, không dám nhắc đến chuyện này nữa.
Nhưng lần này, tôi không thể im lặng. Khi chồng đòi làm đám giỗ rình rang, tôi đã phản đối gay gắt. Tôi nói rằng, người mất cũng đã mất, việc giỗ chạp nên tổ chức trong khả năng của gia đình, miễn sao vẫn trọn vẹn ý nghĩa tưởng nhớ. Anh không nghe, bảo tôi không hiểu được trách nhiệm của người làm con. Trận cãi vã kết thúc bằng sự lạnh lùng của cả hai, và chúng tôi đã không nói chuyện với nhau gần một tuần.
Tôi mệt mỏi đến mức muốn buông xuôi. Tôi không hiểu tại sao chồng không chịu nghĩ cho vợ con. Giữa những áp lực tài chính, công việc, và chăm sóc con cái, tôi cần anh đứng về phía tôi, nhưng dường như anh chỉ quan tâm đến việc làm hài lòng họ hàng, giữ thể diện gia đình.
Tôi biết anh cũng chịu áp lực từ truyền thống và lời dạy bảo của bố mẹ, nhưng liệu điều đó có đáng để hy sinh hạnh phúc của gia đình nhỏ chúng tôi?
Giờ đây, tôi đứng giữa hai lựa chọn: tiếp tục chịu đựng hoặc thuyết phục chồng thay đổi quan điểm. Nhưng thuyết phục thế nào khi anh luôn lấy lý do "truyền thống gia đình" để từ chối? Có lẽ tôi cần tìm một cách tiếp cận khác, nhẹ nhàng hơn, nhưng liệu có hiệu quả hay không?
Tôi không muốn để những đám giỗ làm ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình, nhưng cũng không thể một mình gánh vác mãi. Tôi chỉ mong chồng có thể hiểu, rằng giỗ chạp là để tưởng nhớ người đã khuất, không phải để thể hiện hay làm hài lòng người sống. Tôi cần anh nghĩ đến sức khỏe và sự bình yên của gia đình nhỏ này hơn là những lời khen ngợi từ họ hàng hay bạn bè. Nhưng liệu anh có thể nhận ra điều đó hay không?
Cuộc sống hôn nhân vốn đã không dễ dàng, và tôi tự hỏi mình còn có thể chịu đựng thêm bao lâu nữa. Chẳng lẽ ý kiến của tôi là sai? Tôi phải làm sao để chồng suy nghĩ lại, để gia đình chúng tôi bớt đi những áp lực không đáng có và cùng nhau vun vén cho tương lai?