Ngẫm ra mà buồn các chị ạ! Hơn 10 năm kết hôn, mình luôn chăm sóc chồng từ chân tơ đến kẽ tóc cũng chỉ mong được quan tâm lại một phần như vậy thôi nhưng khó quá.
Trước kia còn ở nhà, tôi đã chứng kiến mẹ chăm sóc bố tận tình chu đáo như nào. Lo từng cái quần cái áo, lúc bố sa cơ lỡ vận mẹ vẫn ở bên chăm sóc. Vậy nhưng lúc mẹ mất chưa qua cái giỗ đầu tiên thì bố vội vã lấy vợ 2 để chị em tôi côi cút sống với bà ngoại.
Cho đến khi tôi đi lấy chồng, tuy cuộc sống giờ không còn quá vất vả, khổ cực như xưa nhưng cứ thấy cuộc đời mình giống hệt mẹ. Gia đình nhà chồng buôn bán từ trước nên kinh tế không đến mức khó khăn. Chúng tôi được bố mẹ chồng mua nhà cho ở riêng. Tôi vẫn đi làm ở bên ngoài còn chồng chung vốn với chị gái kinh doanh.
Anh làm ăn hời hợt, toàn bóc ngắn cắn dài nên chẳng đưa vợ được bao nhiêu. Kinh tế trong gia đình vẫn chủ yếu là tôi cáng đáng. Anh ăn chơi, nhậu nhẹt, tuần có 7 ngày đến 5 ngày về nhà trong tình trạng say quát vợ:
“Vào bóp đầu đầu cho tôi, mang cái chậu ra đây, buồn nôn quá”.
Ảnh minh họa: Nguồn tvmag.drama
Lúc anh ăn uống với bạn bè thì không đau đầu, hăng máu zô zô vui vẻ lắm nhưng hậu quả thì vợ phải hứng. Tôi nấu canh giải rượu bón cho chồng từng thìa.
Mỗi lần anh ấy chỉ cần hắt hơi sổ mũi là mình lo cuống lên tìm thuốc thang, cạo gió, nấu nồi xông đủ kiểu. Chưa đau cũng đã kêu ầm lên làm nũng, bệnh đau dạ dầy của anh khiến có đêm cả nhà loạn lên để đưa vào bệnh viện. Có đợt chồng tôi uống say bị tai nạn nằm viện cả tháng, người bên cạnh hàng ngày lại là vợ chứ có thấy ông bạn nhậu nào đâu.
Lúc con còn bé chồng cũng chẳng chăm lo, một tay tôi vừa công việc vừa lo cho 2 đứa nên không dám ốm. Có lúc mệt muốn nằm nghỉ nhưng lo con đói, chồng đói nên cố bò vào bếp nấu nướng hoặc ít nhất cũng mua đồ ăn sẵn về cho 3 bố con.
Thế rồi đợt này đúng dịch cúm, tôi bắt đầu có dấu hiệu sốt từ đêm hôm trước, đến sáng ra đo thấy hơn 39 độ. Hoa mắt chóng mặt quá tôi đành nhờ chồng:
"Em ốm quá, anh ra mua hộ vỉ thuốc cảm cúm".
Chồng dửng dưng bảo:
“Sốt thì có gì mà không tự đi mua thuốc được”.
Giá như lúc đó chồng tôi chỉ cần anh nói một câu thôi, kiểu như “em ốm thì nghỉ đi”, hoặc chí ít cũng là “cần uống thuốc gì anh mua” là tôi sung sướng lắm rồi. Đằng này anh dắt xe đi chẳng thèm nói câu gì. Đến chiều tôi bắt đầu sốt cao người run cầm cập đành phải gọi taxi nhập viện, báo cho chồng anh còn buông câu:
“Nằm viện thì ai vào mà chăm được”.
Mấy ngày tôi ở đó chỉ có đứa em ra vào cơm nước, chăm sóc, còn chồng thì mất tăm luôn. Nghĩ mà thấy tủi thân kinh khủng, sau trận ốm về tôi mới thấm thía, hiểu rõ hơn về lòng dạ của đàn ông. Khi họ bệnh thì ở bên cạnh luôn là vợ, lúc đàn bà ốm người chăm sóc chưa chắc là chồng. Vậy nên chị em chúng mình cứ phải yêu bản thân trước, đừng hi sinh quá mức vì lâu dần thành thói quen, ai cũng nghĩ đó là nghĩa vụ mình phải làm và họ cũng chẳng biết ơn điều đó đâu.
Ảnh minh họa: Nguồn Ch3.plus