"Có lúc ta quên màu tóc Mẹ.
Có lúc ta quên nhìn trán Mẹ.
lòng mẹ
, thì cũng là lúc con biết tập đếm yêu thương... Chín tháng mười ngày mẹ sống trong chờ đợi, hy vọng đứa con bé bỏng chào đời. Chín tháng mười ngày mẹ biết cuộc đời mẹ đã có thêm một tình yêu nữa, thêm một động lực nữa để mẹ sống ở trên đời khi khổ đau không ngừng bám riết mẹ.
Khi con học lớp 12, cũng không còn bé để được mẹ đưa đón từng ngày, cũng chưa hẳn lớn để xa rời vòng tay mẹ. Con miệt mài ôn thi đại học, mẹ miệt mài dõi theo con, thức cùng con trắng đêm. Mẹ sợ con ốm, sợ con mệt, sợ con đau. Đôi mắt mẹ rơm rớm vì thương.
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị mắng vì điểm kém, vì không được học sinh giỏi.
Con đã từng nghĩ mẹ không thương con, khi con bị ngăn cấm thích một cậu bạn cùng lớp, một cách khắt khe...
...
Đã có lúc con quên đi dáng mẹ, đứng trước hiên nhà mỏi mòn ngóng con... Lúc chiều chập choạng buông những tiếng thở dài thườn thượt, mẹ lặng lẽ đợi con trở về.
...
Đến suốt cuộc đời này, con vẫn cứ loay hoay...
Chẳng bao giờ mẹ đòi hỏi con phải này, con phải nọ, phải đi học rồi đi làm
kiếm tiền
nuôi tuổi già của mẹ. Chẳng bao giờ mẹ nghĩ, con mẹ phải đền đáp những tháng ngày qua, những tháng ngày mẹ giãi nắng dầm mưa, những tháng ngày xa xưa mẹ gánh hàng trong đêm gió lạnh. Chẳng bao giờ mẹ giận hờn con cả, những lời trách mắng chỉ xuất phát từ những thương yêu, từ những điều mà chỉ mình mẹ biết, từ những điều nhỏ nhặt nhất để tốt cho con...
Mẹ của con luôn là như thế, thương yêu nhiều và cũng lắm vị tha
Con chỉ xin mẹ luôn có một nụ cười già nua trên khuôn mặt, để đón con về từ những chuyến đi xa…
Mỗi người đều có một người mẹ của riêng mình, một người mẹ đã nuôi nấng, chở che cho mỗi chúng ta.
Cánh cò, cõng nắng, cõng mưa. Mẹ tôi cõng cả, bốn mùa gió sương...".