Tình cảm là thứ thật khó hiểu! Chẳng ai tự tin dám nhận rằng cuộc sống của mình chỉ toàn những may mắn, hạnh phúc nhưng chắc không khó để bắt gặp một ai đó oán trách cuộc đời của họ tại sao chỉ toàn là những buồn đau, mất mát? Thực ra không phải cuộc đời là bể dâu mà thế giới quan của họ đang khác! Đâu đó vẫn còn có những người loanh hoay trong mớ bòng bong không nên có với một loại cảm xúc khó diễn tả thành lời mang tên đơn phương người cũ!
Đơn phương là gì?
Đơn phương hay ta dùng ngôn ngữ giới trẻ thường gọi đó là Crush một ai đó! Đó gọi nôm na là loại tình cảm một chiều, chỉ âm thầm dõi theo người mà ta thích! Là khi bắt đầu chẳng cần ai đồng ý và khi kết thúc cũng chẳng cần ai để ý! Là chỉ một mình ta giật dây chú hề cảm xúc của chính ta một cách âm thầm tự biên, tự diễn và tự làm khán giả của chính ta! Nghe thì có vẻ đáng thương nếu đứng ở ngoài ngó vào! Thế nhưng ai trải qua rồi mới thấm cảm giác vừa vui vẻ, hạnh phúc vừa bồn chồn, sợ hãi. Giữa hàng tỷ con người trên thế giới...à mà không! nói thế thì hơi quá vì đi hết cuộc đời ta cũng không thể nào gặp hết cái gọi là: "hàng tỷ người" đó đâu. Thế nên ta nói thực tế hơn là giữa cuộc sống bộn bề xung quanh, gặp được một người khiến trái tim cảm thấy rung động tưởng chừng như một chuyện thật khó khăn, nhưng đồng thời cũng thật đơn giản. Loại tình cảm này nếu quả thật có thể 1 lần trải qua sẽ thấy nó ngang trái, đau đớn nhưng cũng rất đỗi thú vị và khiến cảm xúc của ta trưởng thành hơn lên rất nhiều!
Đơn phương người cũ là loại cảm xúc gì vậy?
Ai mà chưa từng có người cũ hẳn sẽ cười khẩy bảo rằng nhảm nhí phải không? Khoan hãy đừng vội cười! Biết đâu đó một ngày nào đó chính bản thân bạn lại rơi vào hoàn cảnh oan trái như thế thì sao? Hãy học cách đồng cảm hoặc ít nhất là tôn trọng cảm xúc của người khác!
Đơn phương người cũ là thứ cảm xúc cay đắng nhất, bất lực nhất trên đời này. Nó giống như việc bạn đi vào Nguyen Son Bakery và nằng nặc đòi order bánh Trung thu Bao Ngoc vậy! Đó chính là loại cảm giác yêu người không dành cho mình!
Gọi là người yêu cũ đồng nghĩa với việc chúng ta kết thúc một mối quan hệ yêu đương 2 bên, chấm dứt trạng thái: "trong một mối quan hệ" với ai đó! Mà kết thúc rồi thì có nghĩa là...kết thúc đó! - thật dễ hiểu phải không? Thói đời cũng oái oăm, có một thứ trên người mình, là của mình nhưng lại do kẻ khác điều khiển! Đó đích thị là trái tim! Cố chấp nhớ người không nên nhớ sẽ làm tim đau!
Khi nhìn lại một chuyện tình đã cũ, người ta thường ghì chặt lấy những kí ức quen thuộc và xem nó như một thứ báu vật vô giá! Nhưng mà, để làm gì? Hãy thành thật đi, để làm gì vậy? Những đoạn kỷ niệm dồn nén cảm xúc, ép chặt lại cho nước mắt trào ra để ta biết ta chỉ đang cố chấp giành giật thứ mà ta đã bỏ lỡ? Lại hoài niệm xem ta từng bên nhau vì điều gì? từng cùng nhau trải qua những gì ? Vì sao lại để tuột mất họ? Ai là người có lỗi? Vậy sao không tự hỏi ta có quyền gì? Không! Người yêu cũ chẳng có quyền gì ngoài quyền được nhớ không quyền được ghen!
Rồi khi bất chợt có ai gợi nhắc về người cũ, ta còn hèn mọn đến mức không dám gọi là người yêu cũ, ta gọi họ là: người từng thương! Một người từng thương rất sâu đậm! Có một vài đoạn ký ức ta nên gói ghém nó kỹ lại rồi cất nó thật cẩn thận ở góc cùng trong tim. Để làm gì? Để đừng ai động chạm vào nó, đừng ai kéo nó ra như Quang Lê hay hát: Đắp mộ cuộc tình là ở chỗ đó! Thế nhưng mà sai! Đắp mộ rồi lại bốc mộ! Nên thôi cứ thiêu rụi nó đi! Lấy tàn tro ấy mang ra sông Hồng thả để đống kỉ niệm làm mồi cho lũ cá con và chẳng bao giờ còn mảy may lưu luyến gì nữa hết cả!
Tại sao phải tuyệt tình, phải nhẫn tâm đến như vậy? Đơn giản chỉ là không tự làm tổn thương bản thân mình mà thôi! Đừng mang lời hứa ra để bào chữa cho sự đổ vỡ! Bánh vẽ lúc nào cũng ngon, chỉ là không thể làm ta no được mà thôi! Người thương đến mấy cũng có thể một ngày hóa thành người dưng. Việc ta nên làm chỉ có thể là vui vẻ đón nhận nếu không thì hãy chấp nhận! Họ không thuộc về ta hoặc họ không đủ tốt để có được ta! Sao phải vùi mình trong những u sầu không hồi kết? Chẳng phải là vô ích, tốn thời gian lắm sao? Biết sai mà vẫn lao theo người ta gọi là dại!
Đơn phương đã khổ, đơn phương người cũ lại còn đau đớn, đáng thương hơn nhiều! Ta thuộc nằm lòng những thói quen, sở thích, lối sống và cả cách suy nghĩ của họ. Ta biết cả những tật xấu, những mỏng manh, yếu đuối của họ! Ta dằn vặt, khổ tâm khi luôn tự hỏi: không biết giờ này họ ngủ chưa? còn lười ăn không? còn suốt ngày chỉ biết công việc không? hay khóc nhè không? có vui vẻ không?... nhưng tuyệt nhiên chẳng dám đặt câu hỏi: liệu họ còn nhớ ta không? Thế rồi lại điên cuồng, lén lút theo dõi cuộc sống của họ! Nhưng mà...để làm gì?
Ai rồi cũng khác! Nếu vậy người mà ta đã nhớ có lẽ chỉ là một người cũ rích trong quá khứ mà thôi! Con người ta đang theo dõi, chứng kiến ở hiện tại, là người mà ta đã không tham gia vào cuộc sống của họ từ rất lâu rồi! Chắc có lẽ giờ họ đã thay đổi, chẳng còn là người ta từng biết nữa! Đứng ngoài nhìn vào thì hiểu cái gì về họ được nữa? Vậy sao còn nhận vơ rồi đơn phương lại làm gì? Khác gì yêu một người đã không còn tồn tại? Đúng là một hành động ngớ ngẩn nhất phải không?
Đừng thắc mắc xem người ta từng thương có ổn, có được những an lành mà họ muốn hay không? Đừng tự găm mình vào những bất an, tổn thương không đáng có. Nếu cứ ôm khư khư quá khứ như thế, chẳng khác nào đã chết! Cái gì đã cũ thì là cũ! Hãy cho nó ngủ yên và thôi oán trách bản thân ngày đó! Quả thật nếu có thể vui vẻ bên nhau, đâu ai lại buông tay nhau ra để rồi lạc mất! Có những người đừng nên gặp lại để những dở dang còn đẹp mãi trong ta! Đó chính là kết quả của sự lựa chọn ngày đó hay cũng chính là định mệnh đã được an bài!
Đừng chôn mình trong dòng cảm xúc ngang trái rồi vương vấn mãi một niềm đau! Mạnh mẽ lên, có cơn mưa nào mà lại không lạnh?