Em và anh ấy quen nhau 2 tháng thì anh đi công tác, chúng em bắt đầu yêu xa. Cũng đc 1 năm hơn rồi.


Anh ấy rất thương em, luôn chiều chuộng em đủ mọi thứ em cần, đáp ứng cho em từ nhu cầu vật chất đến tinh thần. phải nói anh là người hoàn hảo nhất em từng biết. Nhưng từ vết thương của người yêu cũ gây ra làm em trở nên ko còn tin tưởng vào ai quá nhiều, yêu bản thân và ích kỉ hơn, vì thế trong những trận cãi vã, anh ấy luôn phải hạ mình xin lỗi em trước, nhường nhịn em đủ điều, em thì hay cáu gắt vô cớ với anh ấy, bực bội công việc cũng đổ lên đầu anh ấy, lúc ấy em ko nghĩ rằng tình cảm em dành cho anh ấy là tình yêu. Những lúc anh mệt mỏi công việc, về đến phòng em cũng ít khi lắng nghe anh ấy chia sẻ, toàn bỏ đi tụ tập với đám bạn. chỉ biết đòi hỏi anh ấy hiểu cho em mà ko hề đặt mình vào anh ấy mà cảm nhận. Sau 1 năm yêu nhau, thì anh có người khác, cô gái ấy xinh đẹp, cao ráo, duyên dáng và khéo léo, hoàn toàn trái ngược với em, Em đau khổ để anh ấy ra đi vì biết mình ko xứng đáng, em ko trách anh ấy, chỉ trách mình nhận ra tình yêu dành cho anh ấy khi đã quá muộn.


Được 1 tháng, anh ấy đề nghị quay lại, mình đồng ý trong sự sung sướng. Mình hứa với lòng sẽ ko đay nghiến anh chuyện cũ, thế nhưng rồi vài tháng trôi qua, mặc dù cảm nhận anh ấy vẫn quan tâm em, vẫn yêu chiều em rất nhiều và luôn cố gắng để em đc hạnh phúc, nhưng trong lòng em ko hiểu sao vẫn chưa thấy đủ, lòng tin em dành cho anh ấy yếu đi nhiều, mỗi lúc lo sợ, ghen tuông anh sẽ về bên ng con gái kia vì khoẳng cách của anh và cô ta rất gần. Nhiều lúc em cảm nhận mọi thứ trong anh đã khác đi, từ ánh mắt, cử chỉ và lời nói ko còn như lúc mới yêu nữa, em cảm nhận mình ko còn sức hấp dẫn với anh ấy, sự ham muốn thể xác của anh ấy về em cũng giảm, anh bắt đầu quan tâm đến những thứ xung quanh nhiều hơn, bạn bè, game và công việc, Những lúc đó e tủi vô cùng, nhịn ko bao lâu thì e thổ lộ tâm sự cho anh ấy biết, anh cũng hứa cố gắng sửa đổi.


Nhưng ngày qua nhày, em cứ so sánh mãi anh ngày nay ko giống anh ngày trước, rồi đến 1 lúc anh ấy chán nản, gắt gỏng với em và xin em đừng so sánh nữa, em cũng hứa ko nhắc lại.


Càng ngày em càng cảm thấy khoảng cách em và nah ấy thật xa, anh tài giỏi, chức cao, cao ráo thông minh và khéo léo trong khi em chỉ là 1 con bé nhỏ nhẵn, gia đình em nghèo và phức tạp, công việc em nhàm chán, đã thế những lúc anh ấy mệt mỏi vì công việc em cũngko biết cách an ủi, chia sẻ thế nào. Dần dần anh đi làm về là đi ngủ, ko chát skype với em như trc, ít nói chuyện với em hơn. Khi em hỏi thì anh ấy nói công việc anh ấy nhiều. nhưungx lúc này em chỉ biết im lặng, ko biết làm gì hơn. Thật sự em rất yêu rất cần anh ấy, nhưng sự tự ti trong em mỗi lúc lớn. em ko làm đc gì cho anh ấy, em ở xa anh ấy ko chăm sóc mỗi ngày, mà sự khéo léo trong ăn nói của em cũng ko có. Có lúc em mệt mỏi muốn dừng laij để anh ấy cảm nhận sự cần thiết em trong anh ấy, nhưng rồi em cũng sợ anh ấy vì chán nản và nắm lại bàn tay cô gái kia...


em nên làm gì đây mọi người? em ko muốn yêu thêm 1 ai ngoài anh ấy, cũng muốn vị trí mình thật cao trong lòng anh ấy như lúc trước và muốn mmình khéo léo để giữ anh ấy luôn bên mình, xin cả nhà hãy giúp em ạ :(:(:(:(:(:(