khi tôi viết lên dòng tâm sự này có lẽ nỗi nhớ của tôi về em đã khiến tôi không còn là chính mình, trong tâm trí tôi chỉ có em người con gái diu dàng đáng yêu có một chút bướng bỉnh và ương ngạnh . Người ta nói thời gian sẽ làm nhat nhòa đi quá khứ nhưng những ký ức về niềm vui nỗi buồn của tôi và em
như vừa hôm qua khiến thằng con trai mạnh mẽ như tôi củng không thể nào quên được, tôi vẫn nghĩ một ngày nào đó rồi mội chuyện chỉ còn là quá khứ và em trong suy nghĩ tôi chỉ còn là một dĩ van của một tình yêu đẹp thời sinh viên. nhưng ngày qua ngày tháng qua thang, năm tiếp nối năm nỗi nhớ về em không những không phai đi mà nó lớn dần lớn đến nỗi tôi muốn lục tung cái sài gòn này để gặp được em dù tôi biết tôi sẽ chẳng bao giờ làm được điều đó. tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên gặp em dù đã trôi qua hơn 5 năm rồi, rồi những ngày sau đó nữa nó như đập vào tâm trí tôi bất tôi không thể quên nó một quá khứ quá đẹp về tình yêu đôi lứa.


Tôi vẫn thương hồi tưởng lại những ngày chúng tôi còn bên nhau nó là một câu chuyện chua xot của một lần suy nghĩ sai lầm .


Một ngày cuối tháng 6 năm đó trôi qua cũng như bao ngày khác tôi vẫn còn là một cậu học sinh phổ thông háo thắng tinh ngịch chẳng hiểu gì về tình yêu trai gái, chỉ nghe là nó rất vui và hạnh phúc khi có được tình yêu, tôi mon men tìm hiểu khi tháy một người bạn lúc nào củng vui cười khi chat với người yêu trên mạng xa hội vitalk lúc đó, tôi rất tò mò không biết có gi vui mà cứ tháy nó lúc nào củng yêu đời, vậy là tôi quyết định hỏi nó về cái mạng xa hội vitalk này và bảo nó cách cài đặc nó.


Tôi: mày làm gì mà suốt ngày hí ha hí hửng bên cái điện thoại vay???


Ban Tôi: tao đang chát với bạn gái áy mà kaka ^^!!!


Tôi:oh, mà làm sao cài cái đó và làm quen được mạy, chỉ tao làm với, bạn với bè có gi vui phải chi cho nhau chứ mạy hehe!!!


Bạn Tôi:đưa điện thoại của mày đay tao cài cho, nè mày đăng ký thế này ...bla bla...


xong rồi đó lên đọc nick nào tháy dể thương thì làm quen đi, tao bận rối mày tự mà làm quen đi kaka.


lúc đó tôi chỉ nghỉ là lúc rảnh rổi tìm hiểu cho vui và muốn biết thêm về mạng xã hội là như thế nào.


Tối đó tôi mon men truy cặp vào nhưng mà chẳng biết là sẽ làm gì khi vào đó.


khi tôi vào danh sach ban bè tháy một tên nick rất dể thương tôi lick vào có tên " cong_chua_ngoc9x". ngồi bần thần cả buổi tôi mới nhấn được một chử.


Tôi: hj


cong_chua_ngoc9x:hj


"em trả lời lại là tôi sướng rung người nhưng mà chẳng biết nói gì nửa, tội lại ngồi suy nghĩ trả lời gì nửa đay, viết gì nửa đay, tôi lúng túng chẳng biết hỏi em thế nào bất ngờ em trả lời tiếp "


cong_chua_ngoc9x:bạn tên gì vay?


Tôi:mình tên N


Tôi:còn Bạn tên gì?


cong_chua_ngoc9x:minh tên X


cong_chua_ngoc9x:bạn nhiêu tuổi?


Tôi:mình 18


Tôi:còn bạn?


cong_chua_ngoc9x: hi mình bằng tuổi bạn


cong_chua_ngoc9x:bạn còn học không vậy?


Tôi:còn mình học NCT còn bạn?


cong_chua_ngoc9x:minh học o QT


"tôi chẳng biết hỏi gì nửa củng chẳng tháy em trả lời, lúc đó củng tầm 9h tôi sắp phải đi ngủ, nên chủ động xin số điện thoại em, tôi nghĩ chắc em không cho nhưng em đã gữi sđt của em cho tôi, chẳng biết vì sao tư dưng vừa có sđt em tôi lại gọi cho em. và lại hỏi lại máy câu hòi nảy, tính tối rất nhát gái nhưng không hiểu sao lúc em nghe máy tôi lại có cảm giác rất tự tinh giống như là quen nhau từ lúc trước.


Tôi với em trò chuyện rất vui vẽ nhưng vẫn có phần ngượng ngùng vì là lần đầu tiên biết nhau"


rồi những ngày sau đó hôm nào tôi và em củng lên vitalk chat với nhau, tôi và em cùng tỉnh nhưng lại rất xa nên tôi và em không thể gặp nhau và dù chỉ là chat qua điện thoại nhưng tình cảm nảy sinh lúc nào củng chẳng biết. Lúc này trong tôi có một cảm giác rất khó hiểu và tôi hiểu rằng tôi đã mến em, tôi quyết định bày tỏ tình cảm với em.


Tôi: khó ưa ui thật sự sau nhiều ngày tìm hiểu tôi thật sự rất thích bà, mà hok giám gọi nói chỉ giám nhấn tin qua điện thoại thôi à.


Em:nhưng mình chỉ xem bạn là bạn bình thường thôi à.


Tôi: mình biết nhưng mình tinh một ngày nào đó bạn củng sẽ thích mình


lúc đầu em chỉ xem tôi là bạn nhưng tôi không bỏ cuộc va cũng đến lúc sự kiên trì của tôi đã được em chấp nhận.Như vạy đó tôi phải đợi rất lâu thì mới được em chấp nhận tình cảm, vậy là tôi và em chính thức là một đôi như bao người khac ,Dù có những lúc tôi và em giận nhau nhưng đó củng chỉ là những giận hờn vu vơ của đôi lứa yêu nhau. 1 năm trôi qua như thế tôi và em vẩn chưa gặp được nhau. lúc đó chúng tôi chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp và đại học nên đã ít liên lac với nhau hơn, chúng tôi hứa vơi nhau sẽ cố gắng đậu đại hoc. tôi vùi đầu vào sách vở chỉ mong sao đậu đại học để có thể được gặp em và ở gần bên em, rồi ngày thi củng tới tôi và em thi ở hai trương khác nhau, nên vẩn chưa thể gặp được em. thi xong tôi và em điều rất hồi hợp chờ kết quả, nhưng mọi chuyện không được như ý muốn tôi đậu vào trường đai học ở sài gòn còn em thì không đủ điểm. em quyết định thi lại tiếp vào trương đại học y TP.CT lúc đó tôi đã có những suy nghi tiêu cực về em nhưng vẩn rất thương em, tôi bắt đầu lên sài gòn học được và hết sức khuyên em nên thi vào trường khác vì tôi củng biết một phần về khả năng của em nhưng em không nghe em nói đó là đam mê của em nên tôi đành ủng hộ em.


Tôi: Thôi em thi vào trường khác đi trương đại học y cao điểm lắm thi không nổi đâu.


Em: hong biết em thích thi vào đó à, rán học bài nhiều hơn chắc đậu mà.


Tôi: lỡ không đậu thì sao?


Em: chưa thi mà nói không đậu rồi


Tôi: ùa hay là em thi thêm khối A đi, lở không đủ điểm thì học khối A củng được, chứ thi khối B không tới 26, 27 điểm sao đậu nổi ???


Em: hong thich thi khối A đâu, thi khối B thui à.


Tôi đã khuyên em rất nhiều nhưng em không chịu và quyết đinh thi mỗi khối B.


Rồi một ngày không hiểu nỏi tôi quyết định bắt xe từ sài gòn vào TP.CT để gặp em, đó ngày đầu tiên sau hơn gần 2 năm chúng tôi quen nhau, tôi tới CT nhưng mà tìm mãi vẩn không tháy em. Sau một lúc theo hướng dẩn đường đi của em, tôi đứng bên đây đường quốc lộ 91B nhìn sang kia tháy một cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đang ngó lên ngó xuống tìm gì đó nhưng không giám chắc là em, lúc đó đã đứng nhìn em rất lâu và tôi gọi cho em, tôi tháy cô gái bên đường láy điện thoại ra nghe và lúc đó tôi chắc chắn đó chính là em, một cảm giác sung sướng, hạnh phúc khiến tôi tí nửa là lao qua đường mà không thèm để ý đến những chiếc xe trên đường. Tôi cố gắng kiềm nén cảm xúc và hỏi em .


Tôi: bạn có phải là X không vậy?


Em:em đỏ mặt và găc gặc đầu.


. Vậy là sau gần 2 năm tôi và em củng gặp được nhau đó là cảm giác mà có lẻ cả đời này tôi củng không quên được. Em dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to, sóng mũi cao, em có đôi bàn tay nhỏ nhìn rất đáng yêu!!!. Tôi và em điều rất ngại ngùng và em hỏi tôi có mệt không, tôi lúc đó thật sự rất mệt vì tìm mãi mới gặp em nhưng khi em hỏi tôi thì trong tôi chẳng tháy mệt gi cả, tôi và em ngồi uống nước ở một quán gần đó, sao đó tôi năn nỉ em cho tôi được vào xem nơi em ở, nhưng mà em không cho, tôi năn nỉ mãi thì em mới dẩn vào, vào được một lúc thì trời bỏng đỗ mưa thật sự lúc đó tôi có cảm giác không tốt nhưng không để ý lắm, tôi và em ngồi nói chuyện được một lúc trời tạnh mưa và bạn của em thì sắp về nên tôi phải đi về sài gòn lại, cuộc gặp đầu tiên rất ngấn nhưng động lại trong tôi da diết. Ngày mẹ tôi bênh tôi phải vào viện với mẹ em đã ở bên tôi và động viên tôi rất nhiều, em thật sự là người con gái rất đáng yêu. tôi nhớ nhất là lâu lâu em giận tôi giọng em nói như con két, những lúc như vậy tôi lại cười và bị em cho ăn đòn. Rồi sau đó tôi thường về thăm em và xem em ôn thi thế nào rồi, thật sự tôi biết em không thể nào đỗ đươc nên cũng khuyên em đăng ký trường khác nhưng vẫn không đươc. lúc về thăm em mỗi lần như thế chúng tôi lại dạo chơi rất nhiều nơi ở cần thơ, chúng tôi đã hứa với nhau rất nhiều điều và tôi nghĩ sẽ chẳng có một lý do gì hay một rào cảng nào chia cách chúng tôi. Đến một ngày một chuyện tôi đã sợ xãy ra với mình củng đến đó là một tinh khiến tôi chỉ muốn chết đi, vì nghĩ mình không vượt qua được. tôi bắt đầu suy nghĩ tiêu cực về cuộc sống này nhưng tôi lại rất thương em, nên không cho em biết mà chỉ chịu đựng một mình, tôi nghĩ tôi không thể mang lại hạnh phúc cho em về sau nửa nên tôi đã quyết định tìm cách cho em rời xa tôi nhưng em đang chuẩn bị thi đại học nên tôi không muốn em buồn tôi sợ em không thể thi được nửa, khi em thi xong và biết kết quả không tốt, tôi láy lý do khuyên em không nghe để rời xa em.Tôi đã gọi cho em như thường ngày và củng chẳn hiểu lúc đó vẫn là một ngày trời mưa, tôi đã gọi cho em và nói.


Tôi: anh thật sự chán em quá, em thật sự cứng đầu, khuyên mãi không chịu nghe, bây giờ e tính sao? anh với em ỡ xa nhau quá anh cũng thương người khác rồi, vì sợ em thi không được nên đợi em thi xong cho em biết, a thật sự chỉ thương hại em thôi.


"em đã khóc, em khóc rất nhiều và cố gắng hỏi thật nhiều lý do vì sao tôi lại như vậy?"


còn tôi đứng bên đay nước mắt rơi lúc nào tôi không biết chỉ biết là nó khôn ngừng chảy, nhưng vì tôi nghĩ mình như vậy thì làm sao mà lo cho em sau này đay, tôi vẫn cứng giọng và nói em đủ điều. Tôi cúp máy , như vô thức tôi chạy ra đường trong khi mưa vẫn rơi tôi cười trong tuyệt vọng và chẩn còn thiết tha cuộc sống này nửa, tôi nghỉ tới cha me và tôi cố gắng vượt qua thời gian khó khăn này.


sau đó tôi như vô hồn, tôi trở thành người vô cảm. em vẫn nhấn tin cho tôi và thật sự tôi rất muốn nói lời xin lỗi em vì không cho em biết vì tôi không muốn em chịu khổ cùng tôi và tôi nghĩ thời gian sẽ khiến tôi quên được em và em se tim được người khác tốt hơn tôi. sau một thời gian em không còn gọi hay nhấn tin cho tôi nửa. tôi cố gắng quên em cố gắng vượt qua khó khăn này. thời gian sau tôi nghĩ em đã quên được tôi vì phải chịu nỗi đau quá lớn đó, nhưng không một ngày tháng 10 em gọi cho tôi là đang ở sài gòn và học tại trương TC gần trường tôi theo học (tôi không biết em còn thương tôi mới học gần đây hay chỉ là em thích học ở trường đó), tôi hanh phúc muốn vỡ òa nhưng tôi vẫn chưa hết và tôi không muốn gặp em, rồi vài ngày sau đó tôi tháy trong lòng rất khó chịu tôi rất muốn được gặp em nhưng tôi nghĩ tôi từ chối gặp em thì em chắc cũng chẳng muốn gặp tôi. tôi láy điện thoại thử gọi cho em và em đã chạy xem qua bên chổ tôi, tôi cũng không tin em sẽ qua đây, tôi gặp lại em nhưng dường như em đã không còn tha thiết như trước chúng tôi nói chuyên với nhau được môt lúc thì em về, rồi sự cố gắng đã được đền đáp tôi đã vượt qua được khoảng thời gian khó khăn đó, tôi nhớ em, tôi muốn gặp em tôi muốn yêu em một lần nửa nhưng em đã không chấp nhận, tôi thật sự rất đau khổ. Và vi tôi rất muốn em được bên tôi lần nửa nên tôi muốn cho em biết hết sự thật, nhưng mà em đã quen một người khác. tôi vừa buồn vừa vui và nghĩ là chắc em đã hạnh phúc rồi nên thôi tôi không muốn em phãi khó xử và cứ thế để trong lòng, tôi tìm hiểu xem người đó như thế nào và hỏi thẳng em, em cho tôi biết người đó thật sự không tốt, lúc đó tôi như điên lên muốn bay đến hỏi rõ xem người đó như thế nào mà khiến em cảm thấy khổ sở như vậy, tôi muốn em quên người đó đi và hảy để anh được yêu em lần nửa nhưng em không chấp nhận .Rồi vài ngày sau đó em nói em hối hận khi không chấp nhận tôi quay lại với em, em nói em không còn xứng với tôi, rồi cứ thế em bỏ đi tôi như chết lặng, tôi không nói được gì nửa và hôm đó lại là một ngày mưa, tôi lại một lần nửa đứng dưới mưa nhìn em đi và có lẽ sẽ mãi mãi không còn gặp lại nhau nữa. tôi cố gắng nhấn tin gọi điện cho em, tôi thật sự còn rất yêu em nên tôi đã kể cho em nghe sự thật. em đã rất shock nhưng em đã không thay đỗi suy nghĩ và lại một lần nữa em nói em không xứng với tình cảm của tôi danh cho em. tôi đã khóc và tôi trở thành một người mềm yếu như thế lúc nào tôi củng chẳng còn nhớ, là thằng con trai tôi lại khóc và chỉ biết khóc trong tuyệt vọng, tôi cố gắng nếu kéo em nhưng tất cả bay giờ chỉ là vô nghĩa, tôi muốn yêu em thêm lần nữa và có lẽ đã quá muộn. tôi quyết định quên em tôi làm tất cả để quên em nhưng mội thứ vẩn thế tôi không thể quên được em một người con gái đã khiến tôi phải khóc rất nhiều, tôi ước gì mình cho em biết hết sự thật lúc đầu có lẽ sẽ không như bây giờ, đó là quyết định sai lầm của cuộc đời tôi, và giờ tôi phải trả giá bằng nỗi nhớ em đến vô tận.