E đã theo dõi wtt từ rất lâu, e đọc rất nhiều tâm sự và cmt của các chị ở đây nhưng chưa bao giờ cmt hay viết một bài nào. Hiện tại e đang rất hoang mang, bối rối, mong nhận đc sự giúp đỡ hoặc chỉ là có người nghe e tâm sự e cũng thấy nhẹ lòng.
Khoảng 1 năm trước, e và a quen nhau. Do a chủ động tấn công e, e đã nhìu lần từ chối vì trc đó e đã có 2 mối tình ban đầu thì rát vui vẻ nhưng sau đó đều rơi vào tình trạng căng thẳng, nghi ngờ, cãi vả rất mệt mỏi. E biết do tính tình của mình rất kì cục, hay nóng tính, giận dỗi những chuyện nhỏ nhặt (nhìu khi chỉ là chuyện sao a chở e mà ko chỉnh kính chiếu hậu cho nhìn thấy mặt e), lại thích tranh luận chuyện gì cũng phân tích, đưa ra bằng chứng cho ra trắng ra đen (đàn ông rất sợ điều này thì phải). E sợ lại phải đi vào vết xe đổ cũ và sợ cả những rắc rối sau khi chia tay vì e và a làm chung cơ quan (chưa yêu mà e đã nghĩ đến cãi nhau và chia tay gòi ~.~). Nhưng mà a tấn công e dữ quá nên e cũng mềm lòng và nhận lời yêu a.
Mọi chuyện tưởng chừng rất suôn sẻ khi a rất yêu thương, chiều chuộng e, a nhường nhịn e rất nhìu, a lo cho e, quan tâm cả gia đình của e. Gia đình, bạn bè của cả 2 đều ủng hộ và quý mến 2 đứa. Tưởng chừng sẽ sớm kết hôn, a cũng đã ngỏ lời với e sau khi quen nhau đc 6 tháng. Lúc đó thực sự e rất hạnh phúc và cũng bất ngờ, giống như một câu chuyện trong ngôn tình vậy (e ko tin vào thể loại này). Vì thực sự e tự đánh giá mình ko phải là người con gái tốt. Ngoài những tính xấu ở trên, e còn rất dễ dãi trong tình cảm, khi yêu e thường làm mọi chuyện theo cảm tính (khi quen 2 ng cũ, e đã có xảy ra xxx, một mặt e cho rằng thời đại này ván đề này có là gì, nếu ng ta trân trọng mình sẽ ko để tâm, nhưng mặt khác e vẫn cảm thấy mình thật dễ dãi, thật ko xứng đáng và lo sợ a sẽ coi thường e vì chính e cũng cảm tháy coi thường mình). E có hỏi a có muốn biết những chuyện quá khứ của e ko, e cũng ko định giấu a nhưng a nói a ko mún bít, a chỉ yêu e ở hiện tại.
Nhưng đúng là đời ko như ngôn tình. Khoảng sau Tết vùa gòi, ko bít bằng cách nào, a âm thầm tìm hiểu những chuyện cũ của e, a biết e đã có 2 mối tình cũ và biết cả chuyện kia. A ko nói gì với e, cũng ko thể hiện j ra, vẫn chiều chuộng quan tâm e. Cái duy nhất thay đổi là tình cảm của a. Mặc dù a vẫn hỏi thăm, đưa đón, e muốn gì a cũng chìu nhưng dường như a làm chỉ vì trách nhiệm, vì a đã theo đuổi e, vì a đã hứa sẽ quan tâm e, vì e mang danh nghĩa bạn gái a. A ít nhìn vào e, ít mún gặp e, ít nói những lời ngọt ngào và tuyệt nhiên ko đả động gì đến việc đám cưới (trc a rất hay nhắc và bàn về đám cưới, đi chung a hay nhìn e, nắm tay hoặc vuốt tóc e). E vẫn bít tình cảm sẽ nhạt dần ko còn nồng nhiệt như lúc đầu nhưng thực sự lúc đó a thay đổi nhanh quá, mới chỉ và ngày trc Tết a còn rất tình cảm, mà sau đó lại lạnh lùng như vậy.
E giận dỗi, nghi ngờ a, làm mình làm mẩy đòi chia tay. Ai dè a ko nói gì cũng ko năn nỉ như trc. E rất sốc và buồn. Lúc này e mới nhận ra e cần a như thói wen phải ăn cơm hàng ngày vậy. E gạt bỏ tự ái năn nỉ làm lành với a (haiz đòi chia tay cũng e, giảng hòa cũng e). A ko nói gì cũng ko đả động gì đến chuyện cũ cũng ko hứa hẹn gì, chỉ đơn giản là như e chưa từng nói chia tay, a vẫn cư xử như a vẫn vậy nhưng càng ngày càng lạnh lùng. A càng ít mún gặp e, e ko gọi cho a thì a cũng ko gọi cho e, e ko hẹn a thì a cũng ko hẹn, và từ sau Tết đến giờ chưa một lần e nge a nói yêu e. E đề cập đến chuyện đám cưới thì a đánh trống lảng hoặc im lặng. E cảm thấy như mình yêu đơn phương vậy đó. E chỉ nghĩ chắc do e ngang bướng quá, a chiều mãi cũng mệt nên e ráng nhẫn nhịn, ráng kiềm chế tính nóng của mình nhưng ko có kết quả gì.
Đến một ngày e ko kiềm chế đc, e tra hỏi a, khóc lóc, trách cứ và cả tự tử thì a mới nói là a bít những chuyện cũ của e, và trong lòng a lun khó chịu. Mỗi lần nhìn e, a lại suy nghĩ lung tung đến việc e qua lại với ng cũ, làm a bực bội trong lòng nhưng tính a ko bao giờ nặng lời với e. E ngang bướng cho rằng chiện đó e ko làm gì sai cả, do a nhỏ mọn, a suy nghĩ nông cạn. E tranh luận vs a, dùng lí lẽ, bằng chứng nói với a để chứng minh e ko sai. Nhưng e ko sai thì có ích gì khi a vẫn im lặng, a vẫn lạnh lùng với e
Mọi việc cứ tiếp diễn như vậy, a thì ngày càng lạnh nhạt, thờ ơ với e, e thì ngày càng nhẫn nhịn, ráng làm mọi thứ để lấy lại tình cảm của a. Đến hôm nay, e ko bít e là gì của a nữa. A ko bao giờ liên lạc trc với e, mỗi khi giận nhau, e gọi đt a ko thix thì ko nge cho dù e có gọi đến mấy chục cuộc, e qua nhà kím a thì trốn mất mặc cho e chờ 4 tiếng ở ngòai đường vào ban đêm. E bít a đã ko còn tình cảm gì với e nhưng a vì trách nhiệm, vì tội nghiệp e nên ko chia tay với e. E đã nhìu lần tự mắng mình, thề thốt sẽ ráng quên a, nhưng e làm ko đc, cứ ko gặp a 1~2 ngày là e lại đi kím a mặc cho a hắt hủi, tránh né e. E rất tự ái đó chứ, nhưng e vẫn bám theo a như vậy. E ko dám giận a, e ko dám đòi hỏi gì, e ko dám nhắc gì đến tương lai. Giá như a dứt khoác ko gặp e, cắt đứt vs e thì e còn vin vào lí do này để gét a, để kiên quyết quên a.
Bây giờ e ko còn gì cả, ko có cả tình yêu, ko có cả sĩ diện, e chỉ có một người yêu ko tình cảm. E tuyệt vọng lắm gòi, e biết ko bao giờ a cưới e đâu, cũng sẽ ko bao giờ e có lại đc tinh yêu của a như trước, tất cả chỉ còn trách nhiệm. Đối với ng như e thì điều đó còn kinh khủng hơn cả chia tay. E sợ lắm một ngày a tìm thấy một ng a yêu như yêu e lúc trc. Lúc nào e cũng căng thẳng, buồn bã, lo sợ nhưng lại ko có can đảm để rời xa a.
Mấy tháng nay, e như ng tự kỉ, mới vui đó gòi lại khóc, ko đêm nào ngủ đc, đôi khi e cảm thấy hận a khủng khíp, e đã tính đến tự tử, e mún a phải hối hận nhưng cũng có những lúc e lại suy nghĩ thấy cám ơn a vô cùng, a phải chịu đựng e rất lâu dù ko yêu e.