6 năm đi làm tích cóp sau cưới, vợ chồng tôi cuối cùng cũng mua được căn chung cư 70m2 với 2 phòng ngủ. Hơn 1 năm trước, chúng tôi đã chuyển về sống trong căn hộ này. Vì nhà có 2 con nhỏ nên để tiện đi làm, vợ chồng tôi phải nhờ cậy bà nội ở quê lên trông cháu giúp. Thấy các con vất vả mưu sinh, bà cũng rất vui vẻ lên đỡ đần.
Từ ngày có bà, vợ chồng tôi đi làm cũng thấy yên tâm hơn. 2 con quấn bà lắm, bà cũng chăm cẩn thận lại tranh thủ khi các cháu ngủ hay đi lớp bà lọ mọ làm giúp các con rất nhiều việc nhà. Tôi biết ơn mẹ chồng nhiều lắm nên thường xuyên biếu bà tiền khi lấy lương cuối tháng. Những đồ ăn ngon, thuốc bổ tôi cũng mua về cho bà ăn uống cho có sức khỏe.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Điều tôi chỉ không thích nhất ở mẹ chồng đó chính là bà vẫn còn tư tưởng trọng nam khinh nữ. Cùng ở một nhà nhưng lúc nào bà cũng chiều chuộng chồng tôi chỉ vì anh là đàn ông. Mỗi lúc anh phụ giúp việc nhà như lau dọn, rửa bát, giặt quần áo làmẹ chồng tôi không hài lòng. Nếu tôi không làm thì bà sẽ dành lấy việc vì theo bà đó không phải là việc của đàn ông.
Với người lớn trong nhà đã đành, đằng này với con trẻ nhiều lúc bà cũng phân biệt rõ cháu trai với cháu gái. Lên trông cháu nội mà cháu trai 2 tuổi bà quý hơn hẳn cháu gái 4 tuổi. Có đồ gì ăn ngon, lúc nào bà cũng để dành cho cháu trai nhiều hơn. Hoặc cứ 2 đứa đánh nhau, bà lại chỉ đổ tiệt cho con bé.
Ban đầu tôi còn tưởng bà bắt chị gái lớn phải nhường nhịn em nhưng hóa ra bà thích và coi cháu trai hơn nên mới ứng xử thế. Nhiều lần bà còn bảo:
“Sinh con gái chỉ tổ thiệt thân, tốn công tốn của nuôi nó lớn rồi mai lại tót đi lấy chồng”.
Biết bà sính cháu trai nhưng vợ chồng tôi cũng chẳng dám góp ý gay gắt vì sợ bà tự ái. Song lúc nguy cấp, bà phân biệt cháu trai cháu gái như này thì thì tôi quá sợ hãi và chạnh lòng.
Cách đây 2 tháng, khi chúng tôi đang đi làm thì ở tòa nhà nhà tôi xảy ra vụ cháy. Một cư dân đã nhìn thấy khói bốc lên và gọi điện báo cảnh sát. Sau khi lực lượng cứu hỏa đến nơi, họ phát hiện đám cháy bùng phát tại tầng 7 của khu chung cư nên lập tức tiến hành chữa cháy.
Theo mẹ chồng tôi kể lại, hôm đó khi đang ở trong nhà đột nhiên bà nghe tiếng còi hú của xe cứu hỏa. Bà vội vàng ôm đứa cháu trai nhỏ rồi di chuyển nhanh xuống dưới sảnh tòa nhà để hóng chuyện cùng hàng xóm và xem lính cứu hỏa làm việc.
Một lúc sau, biết thông tin có đám cháy xảy ra ngay đúng tầng 7 mà gia đình mình ở, bà nội còn ôm cháu trai vào lòng thở phào nhẹ nhõm vì may mắn thoát nạn. Chỉ khi được vài người hàng xóm nhắc thì mẹ chồng tôi mới sực tỉnh ra bà còn có 1 đứa cháu gái đang ngủ trong phòng.
Chỉ khi ấy, mẹ chồng tôi mới hoảng loạn chạy đến thông báo, nhờ lính cứu hỏa giúp đỡ. Cũng may khi đến được căn hộ của nhà tôi, họ phát hiện được con gái nhỏ của tôi đang nằm bất động trong phòng nhưng là nó vẫn đang ngủ rất say chứ không phải ngất xỉu do ngạt khói. Sau đó con gái tôi đã được giải cứu an toàn khỏi khu vực xảy ra hỏa hoạn.
Được biết nguyên nhân vụ cháy là do một cư dân ở tầng 7 đã để sạc điện thoại trên giường nên gây ra chập điện. Nhưng do được báo cáo kịp thời, lực lượng cứu hỏa đã khống chế đám cháy nhanh chóng nên không gây thương vong và thiệt hại lớn về tài sản.
Sau khi sự việc diễn ra, hành động của mẹ tôi bị cư dân chỉ trích thậm tệ. Họ xì xào, lúc nguy hiểm nhất mà bà chỉ lo bế cháu trai quên hẳn cô cháu gái đang ngủ trong phòng thì có đáng mặt làm bà không. Còn bà ân hận và dằn vặt lắm, bà bảo không phải bà coi con trai quan trọng hơn con gái mà vì bà quên thôi.
Thật sự vợ chồng tôi vừa giận vừa thương mẹ chồng. Tôi không thể hình dung nếu như hôm ấy những người hàng xóm không nhắc nhở, các anh lính cứu hỏa không kịp giải cứu thì con gái tôi sẽ ra sao nữa? Tôi có tin được lời bà nội nói không? Có lẽ vợ chồng tôi nên để bà về quê và tìm người khác trông con giúp cho an tâm hơn chăng?
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Bài viết thể hiện quan điểm cá nhân của người viết