Bố mất được 1 tháng rồi, giờ tôi mới có thời gian ngồi viết vài dòng về ông. Cả cuộc đời bố đã âm thầm chịu đựng, hy sinh vì hai đứa con của vợ mà không đòi hỏi điều gì cho bản thân.
Khi tôi lên 9, em trai 5 tuổi thì mẹ bị bệnh mất. Lúc đó tôi còn là một đứa trẻ, chỉ nhớ mỗi hình ảnh bố gầy gò cứ ôm hai chị em ngồi hàng giờ, mắt ông rưng rưng buồn lắm. Mẹ mất, bố vất vả hơn. Một ngày của ông bắt đầu từ lúc 5 giờ sáng, dậy cơm nước cho hai đứa con, đưa tôi đi học, gửi thằng em sang nhà cô giữ trẻ. Chiều ông lại tất tả về nấu cơm, tắm giặt, dọn dẹp đến đêm mới được nghỉ ngơi.
Hai chị em tôi cứ vậy lớn lên trong vòng tay yêu thương chăm bẵm của bố. Có những hôm bố đi làm về muộn tôi với em trai đứng ở cổng chờ mãi, tối mịt nghe tiếng xe đạp lọc cọc là biết bố về rồi. Làm việc vất vả cả ngày, nhưng hôm nào bố cũng không quên có quà cho hai đứa con, lúc thì cặp bánh gai, chùm nhãn, quả ổi, cái kẹo. Tuy là những món rất nhỏ nhưng chị em tôi thích lắm. Hai đứa chúng tôi lớn lên chưa từng biết đòn roi là gì cả, bố luôn dạy dỗ con bằng tình thương vô bờ của mình.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Hồi học xong lớp 9, biết bố bị bệnh thận người ốm yếu không có tiền đi chữa, tôi ương bướng đòi nghỉ học đi làm thuê thì bị ông mắng cho 1 trận.
“Bố vất một tí nhưng hai đứa nhất định phải học hành đến nơi đến chốn, nếu không bố sẽ có lỗi với mẹ các con lắm”.
Càng lớn, hai chị em tôi càng chẳng có điểm nào giống bố cả. Trước đây tôi vẫn nghe mọi người xung quanh hay trêu là mẹ đi đánh dậm mới được hai đứa con nhưng không bao giờ tin điều đó. Bố là bố, không ai có thể thay thế được.
Rồi cả hai chị em đều tốt nghiệp đại học. Tôi thì đã lấy chồng giờ có một cháu 2 tuổi rồi. Cậu út cũng có công việc ổn định nhưng vẫn chưa lập gia đình. Cách đây không lâu bệnh của bố trở nặng hơn, vào viện thì ông bị suy thận độ 4. Bố kiên quyết không chạy thận vì sợ con cái tốn tiền.
“Cho bố về nhà để được gần mẹ của các con”.
Thời gian bố bị bệnh yếu lắm, ông cầm tay 2 chị em thật chặt rồi bảo:
“Cả 2 đứa đều không phải con ruột nhưng bố rất thương tụi bay. Như vậy là bố đã làm tròn trách nhiệm với mẹ các con rồi, giờ có đi theo bà ấy cũng không hối tiếc nữa”.
Nghe bố nói vậy hai chị em tôi chỉ còn biết ôm nhau khóc. Bố cũng không nói chúng tôi là con của ai, chỉ biết ông bị vô sinh không có khả năng sinh con. Cưới nhau mấy năm thì mẹ có tôi với một người đàn ông khác. Rồi lần lượt đến em trai ra đời, đều không phải giọt máu của bố. Vậy nhưng bố chưa bao giờ oán trách mẹ điều gì cả, thậm chí ngay sau khi bà mất, ông hoàn toàn có thể bỏ chúng tôi lại để đi tìm cuộc sống mới của mình. Thế nhưng bố đã không làm vậy, chấp nhận hy sinh cả một đời để nuôi 2 đứa con riêng của vợ nên người.
Cầm cự được thời gian thì bố mất, giờ ông đã thanh thản ra đi rồi. Chỉ mong người tốt như bố có thể siêu sinh tịnh độ, an nhiên ở một thế giới nào đó không cần phải lo nghĩ gì về các con nữa. Tuy không phải máu mủ nhưng công dưỡng gấp vạn lần công sinh, cuộc đời của chị em tôi chỉ có một người bố là ông, mãi mãi như vậy.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet