Nghĩ đến chuyện xảy ra với con hơn năm trước em vẫn còn sốc, ám ảnh mãi. Giờ cứ nhìn thấy chai nước ngọt ở đâu là rùng mình, thương con đến thắt ruột. Cũng tại cái tính bất cẩn của chồng, nói bao nhiêu lần không nghe để rồi ân hận suốt đời.

Vợ chồng em có 2 bé rồi, con gái lớn đang học lớp 1 còn thằng út thì mãi mãi chỉ 2 tuổi thôi. Bọn em cùng quê, yêu nhau từ hồi học cấp 3 lên thành phố làm việc xong ở trên này luôn. Chồng em làm bên kho của một nhà in, lao động chân tay quen rồi nên sống và suy nghĩ đơn giản, làm gì cũng qua loa, đại khái.

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet

Em mà nhờ chồng trông con là anh cứ mua gói bim bim hay bỏng ngô, nước ngọt để con ngồi bốc, còn bố lướt điện thoại hoặc tranh thủ ngủ. Hồi thằng bé mới được hơn 1 tuổi, em bảo chồng trông nó để đi chợ. Anh ừ à rõ to:

“Cứ để đấy”.

Thế mà lúc về thằng con nghịch nước ở trong nhà tắm, còn bố thì nằm ngủ trên ghế ngáy ầm ầm chẳng biết trời đất là gì. Đã thế lại còn chống chế:

“Anh bế nó vào rửa tay thấy con thích nghịch nước nên cho chơi một lúc”.

“Có ngày anh trắng mắt ra thôi”.

Xui rủi cái ngày đó cũng đến các chị ạ, giờ nghĩ lại em không thể giữ nổi bình tĩnh, thương con nước mắt lại rơi. Hôm đó đứa lớn đi học, em có đám cưới con bạn thân trước kia làm chung. Rủ chồng đi cùng đưa cả con trai theo cho vui nhưng anh bảo ngại không muốn đi:

“Nay chủ nhật anh ở nhà trông con, em cứ ăn uống thoải mái không phải lo đâu”.

Em đã dặn đi dặn lại con rất hiếu động nên không được dời mắt khỏi nó. Vậy mà đang ngồi ăn cỗ thì chồng gọi, giọng cuống hết cả lên:

“Em ơi, con bị làm sao ấy, anh đang đưa lên viện”.

Nghe chồng nói vậy em vội xin phép về trước, vào thẳng bệnh viện với con. Đến nơi thấy chồng mặt tái xanh gào lên không giữ được bình tĩnh nữa. 

“Anh cho con uống nước ngọt, thấy nó ngồi ngoan mới ngả lưng một tí. Mới có 10 phút dậy đã thấy nó nằm lăn đấy rồi. Con nuốt mất cái nắp chai rồi em ạ. Anh hại con rồi, bố hại con rồi”.

Biết không thể cứu được con nữa, em khóc đến chết đi sống lại. Cứ nghĩ đến chuyện con phải trải qua những giây phút đau đớn, hoảng sợ mà không có ai giúp lại thấy tức ngực không thở nổi.

Từ lúc thằng bé mất, em chưa mở lời trách chồng một câu nào bởi vì không có gì để nói nữa. Con thì đi rồi, quay ra trách móc nhau cũng chẳng có ích gì.

Suốt hơn 1 năm nay, anh cũng tự trách bản thân mình, dằn vặt không yên. Thỉnh thoảng lại ngồi thẫn thờ trước di ảnh của thằng bé mắt đỏ hoe, nghĩ cũng tội. Không biết bao giờ vợ chồng em mới nguôi ngoai được nỗi đau quá lớn này đây? 

hình ảnh

Ảnh minh họa: Nguồn Internet