Cộc…cộc…cộc…tiếng gõ cửa xé tan màn đêm khiến Thảo Nhiên giật mình quay lại. Tim cô đập thình thịch như muốn bắn khỏi lồng ngực. Thảo Nhiên nhìn về phía cửa đã được cô chốt kỹ khi về phòng ngủ. Cô không cử động, đôi mắt dán chặt vào cánh cửa cố gắng lắng nghe lại âm thanh đó. Cô cứ đứng như thế một lúc nhưng không nghe thấy gì nữa cả. Thảo Nhiên bình tĩnh lại và cho r
ằng mình bị ảo giác thôi.