Tôi viết ra những dòng này không nhằm mục đích nhận lời khuyên hay an ủi từ các thành viên trên diễn đàn. Mục đích chính là để chia sẻ với mọi người và mong rằng không ai phải gặp hoàn cảnh như tôi.


Tôi năm nay xấp xỉ 40 tuổi, đã chung sống với vợ mười năm có lẻ với 2 nhóc đủ nếp đủ tẻ. Hai vợ chồng hoàn cảnh gia đình bình thường, đi làm công sở, tích cóp nuôi con và cùng nhau gây dựng cuộc sống chung. Cuộc sống có lẽ cũng sẽ bình thường trôi đi như bao gia đình khác nếu như không có một ngày, trong lúc một mình dọn đồ để chuyển sang nhà mới, tôi vô tình thấy lá thư của một người bạn gửi cho vợ tôi với lời thăm hỏi về lễ ăn hỏi và đám cưới cách đây đã 17 năm (lúc đó chúng tôi chưa biết đến nhau)


Tôi lướt qua lá thư và không khỏi choáng váng khi đọc những dòng chữ đó. Tôi không thể tin vào mắt mình nữa và phải đọc đi đọc lại rất nhiều lần. Suốt nhiều giờ sau đó, tôi ngồi một mình hút thuốc lá suông với những dòng chữ nhảy múa trong đầu. Tại sao lại thế? Tại sao tôi lại là người cuối cùng biết về việc này? Điều gì đã xảy ra? Tại sao họ chia tay nhau? Họ có con chung hay không? v v và v v…


Quay trở lại quãng thời gian mười mấy năm trước đây, chúng tôi quen nhau khi cô ấy vào làm cùng công ty. Tôi mau chóng bị cuốn hút bởi vẻ trẻ trung và thông minh của cô ấy lúc đó. Tôi tiếp cận, tìm hiểu rồi ngỏ lời. Sau thời gian tìm hiểu hơn một năm, chúng tôi đã tiến đến một đám cưới rồi những đứa con lần lượt ra đời. Trong những năm đó, nói chung cuộc sống chung khá thuận lợi tuy rằng cũng có những lúc vợ chồng xung khắc, lời ra tiếng vào. Chuyện nghiêm trọng duy nhất có lẽ chỉ là xung đột giữa mẹ chồng và nàng dâu. Về quan hệ vợ chồng, chúng tôi khá hòa hợp, đều đặn và không có vướng mắc gì. Tôi vốn không rượu chè, cờ bạc hay quan hệ nam nữ lăng nhăng (đôi khi còn bị coi là nghiêm túc quá). Tôi chỉ có cái tật nghiện thuốc lá và café, thỉnh thoảng cũng có nhậu chút đỉnh với bạn bè hoặc đối tác. Việc nhà tôi không nề hà hay trốn tránh. Tôi sống đơn giản và hơi khô khan, nhưng tự trong lòng tôi coi gia đình là tất cả những gì quý giá nhất mà tôi đang có.


Nói thêm để mọi người cùng hiểu, tôi vốn không phải là loại người cổ hủ và bảo thủ, coi cái màng trinh là điều quan trọng nhất để đánh giá phẩm hạnh của một người con gái. Tôi cho rằng trinh tiết của người con gái chính là ở sự chung thủy và cái nết đoan trang. Tôi vẫn nhớ, lần đầu tiên sau khi hai đứa gần gũi nhau, tôi đã cố ý lánh ra một chỗ khác. Tôi không cần phải thấy vài giọt máu trên tấm ga trải giường, và quan trọng hơn tôi không muốn gây khó xử cho người tôi yêu chỉ vì một quan niệm lỗi thời. Sau này, khi đã thành vợ thành chồng, chúng tôi gần như có một thỏa thuận ngầm, không bao giờ hỏi hoặc truy xét về quá khứ hay người (yêu) cũ của nhau. Nhớ lại thời gian trước khi lấy nhau, thỉnh thoảng có lúc cô ấy có ánh mắt khá lạ khi nhìn tôi. Phải chăng cô ấy đã định nói với tôi điều đó? Nghĩ lại, tôi cũng thông cảm phần nào cho cô ấy. Ai ở trong hoàn cảnh đó mà chẳng có những nghĩ suy và khó xử như vậy.


Mấy năm gần đây, tôi gặp nhiều khó khăn trong công việc, thu nhập giảm sút và từ đó nhiều xung khắc trong quan điểm và cách sống giữa chúng tôi bắt đầu nảy sinh. Có những lúc cô ấy đã buông ra những lời cay đắng và làm cho tôi bị tổn thương. Những lúc đó, tôi chỉ muốn hét lên những lời thật cay nghiệt vào mặt cô ấy cho hả giận. Nhưng rồi, sau khi tĩnh trí lại, tôi hiểu rằng điều đó sẽ chỉ làm chúng tôi xa cách nhau thêm. Tôi không thể thay đổi được quá khứ, cái gì đã qua thì nên để nó qua đi.


Tôi đã có quyết định của riêng mình, đốt lá thư và coi như chưa bao giờ biết về việc đó. Tuy rằng trong lòng tôi đau đớn vô cùng nhưng tôi biết, mình còn rất yêu cô ấy. Một đêm nọ, tôi nắm tay vợ khi đang ngủ, bàn tay cô ấy thô và ráp đi nhiều, bất giác cảm thấy bùi ngùi. Dù gì đi chăng nữa, hiện tại cô ấy vẫn là vợ tôi với đầy đủ hai mặt tốt xấu. Vậy đó, tôi có chấp nhận được không? Hạnh phúc ở quá khứ hay hiện tại?


Nhưng, những dòng chữ đó, những cái gai đó không biết bao giờ tôi mới có thể tống khứ chúng đi được. Có ai đó đã nói thế này: “thời gian sẽ làm lành những vết thương, nhưng sẽ cuối cùng để lại sẹo”. Vâng, một vết sẹo trong tâm hồn thì chẳng bao giờ xóa được hoàn toàn. Chỉ có tình yêu chân thành và sự tin tưởng mới xóa được những vết sẹo đó để con người lại gần nhau hơn.


Viết ra những dòng này tôi muốn lưu ý với mọi người (đặc biệt là các chị em phụ nữ), người ta nói “mắt không thấy thì tim không đau”. Đàn ông thì thường khó hơn phụ nữ trong việc chấp nhận những điều như thế. Vậy hãy sống trọn vẹn với hiện tại và tuyệt đối không để những gì trong quá khứ ảnh hưởng đến hạnh phúc mà mình đang có.


Dầu sao thì mình vẫn phải sống, vì tương lai của chính mình và những người thân yêu nhất.


Nếu không có cái mình yêu thì hãy yêu cái mình có


Que sera sera !