Ở Đà Lạt ba ngày...không còn phiền hay ghét trời mưa như mấy lần đi chơi khác nữa. Hạnh phúc và vui vẻ khi ngồi nhìn mưa trước hiên nhà, mọi người loay hoay làm những việc của riêng mình.
Chỗ home mình ở, đa phần toàn anh, chị lớn hơn vài tuổi, cũng có người chạc tuổi. Họ chỉ loanh quanh ở nhà, nấu ăn, chơi với mấy con chó, đúng kiểu nghỉ ngơi, thư giãn, tận hưởng không khí.
Có nhiều chuyện quá chẳng thể nào viết ra hết nhưng dặn lòng phải nhớ thật kỹ. Anh có dặn mình đừng sống dựa trên sắc mặt hay cảm xúc của người khác, bởi quan trọng khi mình được vui và hạnh phúc thì phần nào điều đó cũng sẽ lan toả đến họ. Giống như việc ban đầu bố mẹ của anh chị không đồng ý để hai người họ rời quê hướng đến một nơi xa lạ sinh sống. Nhưng rồi dần dần, thấy anh chị vui vẻ thì họ cũng không nói gì thêm nữa.