12h…



Đêm trải dài như có một cái bóng khổng lồ bao trùm lên tất cả. Nó vẫn ngồi đó nhìn ra khung cửa sổ… ánh đèn đường vàng heo hắc không đủ sáng để xua tan đi màn đêm…



– Anh vẫn chưa về. !



Là một người con gái mạnh mẽ, có lòng tự trọng cao và hơi nóng tính, thế mà giờ đây… cuộn mình vào trong đêm vắng… nó lén lút, uất ức, ôm đau khổ, thút thít khóc một mình…



Brườm… .brườm… .



Tiếng xe máy vang lên rõ rệt trong đêm vắng… biết anh đã về nhưng nó không buồn bật đèn, không muốn rửa mặt… Nó muốn để anh thấy nó đang khóc… lần đầu… cũng là lần cuối.



– Sao em lại ngồi đó, sao em không bật đèn lên, sao em không ngủ sớm… sao em lại đợi anh làm gì… ?



– Em không ngủ được vì không có anh… , em cũng không muốn bật đèn.



Nó yếu ớt trả lời những câu hỏi của anh… chỉ trừ câu… đợi anh làm gì…



Nó cũng thật không biết… tại sao đêm nào nó cũng ngồi đợi anh… đợi anh làm gì… ?



Anh thở dài nhẹ nhàng ngồi bên, quàng tay qua người nó… cả hai lặng im… có rất nhiều điều muốn nói nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Sống cùng nhau đã nửa năm, như vợ… như chồng, mà giờ đây… cảm giác lại ngượng ngùng, xa cách… Muốn dựa vào vai anh nhưng dường như chẳng còn dành cho nó nữa.



Nó thẫn thờ nhìn ra đêm vắng… nước mắt lăn dài không ngớt… càng kìm nén, nước mắt lại như trào ra nhiều hơn.



Anh đưa tay… nhẹ lau hai dòng lệ.



– Anh xin lỗi… việc đã đến nước này, anh không muốn giấu em nữa. Ba mẹ anh không cho anh quen em, ba mẹ biết chuyện mình ở chung với nhau, Ba bảo phải dọn ra riêng ngay không thì đừng đi làm nữa, về nhà luôn.


… … … … … … … … … .



– Anh không biết phải mở lời với em như thế nào… anh cứ ôm mãi trong lòng… ngày qua ngày nặng nề. Anh lao vào nhậu nhẹt với anh em bạn bè. Bé Nhi là bạn của anh Duy… anh chỉ mới gặp nó hai lần… lúc em thấy anh chở Nhi… là lần thứ hai.



Giọng của anh ấm áp vang lên trong đêm vắng… như giải… như trình…



Đến bên nhau vội vàng, nhưng nó yêu anh bằng con tim chân thật… Đổi lại, anh ban cho nó muôn vạn nỗi đau, tim nó như muốn thắt lại… đau lắm… anh biết không… !



Đêm nào cũng như đêm nào… nó cũng chờ… cũng đợi anh đi chơi, đi nhậu trở về.Nó bây giờ, đã muốn quen với chờ đợi, đau khổ rồi.Còn đâu những ngày cơm canh đơn giản và những tiếng cười.



– Em không muốn người em yêu khó xử, em không muốn người em yêu vì em mà cãi lại Ba Mẹ hay phải suy nghĩ, em không muốn… em không muốn người em yêu chịu bất kì uất ức nào… .



Giọng nó vang lên… nhỏ… rất nhỏ… hòa tan vào trong bóng đem bao la vô tận… Anh ngồi bên nó… thoáng run rẩy người. Từng lời nó nói ra, anh nghe đau lòng quá.



Lấy hết can đảm dựa vào bờ vai anh… lần nữa. Nước mắt như mưa hòa cùng nụ cười.



– Qua đêm nay, em sẽ quên anh. Em sẽ yêu một người con trai khác. Em sẽ làm được…



Trầm ngâm hồi lâu… lại một hơi thở dài thường thợt… anh nặng nề ’’ Uh’’.



– Anh muốn gặp người em sẽ quen. Anh muốn xem người ta thế nào, tốt tính hay không, có đối xử tốt với em hay không… nhé… !



Kết thúc rồi… Anh và nó lặng lẽ chia tay cũng vội vàng như ngày xưa anh đến.


******




3 Ngày sau.



– Alo… bé Linh đang ở đâu đó, đến phòng bé Giang đi, mình đi Hội An chơi… ưh… ! Nhanh nghe… hihi.



Sau một đêm dài… .sẽ không ai thấy được giọt nước mắt nó rơi… vì lúc nào nó cũng nghĩ… ’’ Người ta sẽ chỉ cười vào mặt nó nếu thấy nó yếu đuối hay đau khổ’’. Người… ai cũng thế… tò mò và ích kỉ là bản tính con người… Nó nghĩ vậy… và đôi khi nó tự hỏi… có phải nó đã quá phiến diện không… nhưng ngay cả người nó yêu hết lòng còn bội bạc nó… biết tin ai… .



– Đi chơi với ai vậy… anh Nam hả… Ngon, bữa nay chịu đi chơi luôn. Không ở nhà làm vợ ngoan của anh Vũ nữa hả… hihi.



Linh cười… chọc ghẹo nó… nó hừ một tiếng hờn dỗi rồi ngoảnh mặt làm ngơ.



Hôm nay, nó trang điểm thật đẹp. Hàng chân mày cong… đôi mắt to đen láy, đôi môi đỏ mọng ướt át… mặc một chiếc Maxi đỏ, đen cúp ngực sang trọng.



Chân mang một đôi giày cao gót mười lăm phân, tay cầm một túi xách đính đá màu vàng.



Trông nó cứ như một pho tượng lạnh lùng nhưng quyến rũ, biết di động vậy.


******




Vũ đi công tác xa đã ba ngày ròng rã, có về đến cơ quan cũng đã mười một giờ. Anh cố gắng kìm nỗi nhớ, tự giỗ mình cho giấc ngủ được sâu… nhưng anh vẫn không ngủ được. Cắn răng, anh dắt xe ra chạy đến phòng Giang, nhưng anh chỉ thấy được ổ khóa to, lạnh lùng nằm giữa hai cánh cửa. Anh thất vọng về lại cơ quan… Đêm đầu tiên… anh mất ngủ.



Sáng sớm, Vũ lại chuẩn bị hồ sơ đi công tác mới, lần này anh đi Đại Lộc.



Trên đó, sớm nắng, chiều mưa. Mưa tầm tã nhưng anh vẫn cố gắng hoàn tất công việc để về… Trong đầu anh chỉ có một câu hỏi… ’’ Hôm qua Giang đi đâu không về, giờ đã về chưa ’’.



Mưa gió vô tình như muốn níu giữ chân Vũ lại nơi này, nhưng không quản mệt nhọc, anh vẫn về… về nơi… có người con gái… đợi anh.



Dù cho anh có tranh thủ về sớm bao nhiêu… thì ngay lúc này đây… đợi chờ anh vẫn là ổ khóa lạnh tanh… không còn bóng dáng Giang nữa.



Tức giận… anh nhấn nút gọi.



– Alo.!



– Em đang ở đâu đó.?



– Anh Vũ hả, em Linh đây. Chị Giang đi Hội An chơi chưa về.



– Ở lại luôn hả…hả…hả ?



– Dạ!



– Chứ em đang ở đâu… ?



– Em đi chơi với bạn em ngoài ni rồi.



– Thế sao em cầm điện thoại Giang.?



– Em mượn để vào facebook.



Vũ nhìn điện thoại mình, màng hình đã tắt tối đen tự bao giờ. Không còn cảm giác muốn tức giận… Vũ chỉ thấy cảm xúc trong lòng rối ren trăm bề.



Một bên là gia đình, công việc, một bên là người yêu anh.



Ba Mẹ anh rất cổ hủ, khó tính. Từ nhỏ đến tận bây giờ, chưa việc nào anh làm trái ý Ba Mẹ. Ngay cả tình yêu cũng thế. .



Anh đã yêu Giang, nhưng tình yêu chưa kịp bền vững tận sâu trong lòng thì đã lung lay. Khi nghe Ba Mẹ cấm đoán, anh đã cố ý vô tâm, cố ý dối gian để Giang rời xa anh nhanh nhất…



Nhưng giờ đây, đối mặt với nội tâm và sâu thẳm con tim đang run rẩy, anh mới thấy… anh yêu Giang đến mức nào… Anh muốn gặp Giang, anh muốn bên Giang, muốn ôm Giang vào lòng, muốn kể cho Giang nghe những suy nghĩ trong anh mà bấy lâu nay anh đã giấu… Nhưng… .lúc này… Giang đâu…



Lại một đêm… sau ngày dài làm việc mệt mỏi, anh nằm trằn trọc mãi… không ngủ được.



Trưa mai, sau khi công việc kết thúc, anh chạy qua phòng Giang ngay. Nhưng vẫn như cũ, Giang chưa về. Nỗi thất vọng ngập tràn tâm hồn anh.Anh lầm lũi quay đầu xe… rời đi. Anh buồn… .Một chữ buồn đơn giản nhưng chất chứa biết bao nhiêu điều… nào ai thấu hiểu… .



– A… !Anh Vũ… anh đi đâu vậy.?



– Bé Linh, chị Giang về chưa… ?



– Về rồi anh, đang ở trên tiệm nét, anh có ra không… ?



– Không, kệ nó chứ…



Nói một đằng, nhưng làm lại một nẻo, Vũ lại chạy lên tiệm nét tìm Giang. Tim đập liên hồi… lần này gặp lại, sẽ nói như thế nào đây. Tuy rằng nghĩ sẽ nói hết cho Giang nghe, nhưng… Vũ… ngượng. Lòng tự trọng của Vũ, cái tôi trong Vũ lúc này lại vô cớ mà chiếm cứ hành động, suy nghĩ của Vũ.



Dựng xe bên lề đường nhìn vào quán… vẫn mái tóc ngang lưng dài mềm mượt, vẫn dáng người gầy gộc, nước da ngăm, . Giang đang ngồi đó mà Vũ vẫn không dám gọi hay bước đến bên Giang… Tại sao… ? Tại sao… ?.



– A… ! anh làm gì đứng đó…



Nói đoạn Giang chạy ra đứng trước mặt Vũ cười cười.



Vũ nhìn… Giang vẫn xinh xắn và vui tươi như ngày đầu tiên gặp Vũ… Người con gái vì yêu Vũ mà cửa sổ tâm hồn đầy mọng nước đâu mất rồi… Vũ muốn được ôm nàng để anh ủi… Vũ muốn nói… ’’ Anh sai rồi’’.


Vũ ngẩn ngơ… ngây ngốc nhìn…



– Anh ăn trưa chưa… ?



– Chưa! anh mới ở cơ quan về đây thôi. Vũ trả lời một cách máy móc.



– Ưh, vậy anh đi ăn đi.



Thình thịch… thình thịch…



Tim Vũ như đập loạn nhịp… anh chua xót. Chưa nao giờ Giang thờ ơ với anh như vậy… chưa bao giờ Giang chưa quan tâm anh dù chỉ một lần. Anh cố tỏ vẻ thản nhiên cười hỏi…



– Mấy hôm nay em đi đâu chơi vui vậy.?



Giang lại cười…



– Em đi Hội An… hihi.



-Chị Giang… ! Ủa, anh Vũ., lúc nãy anh nói không lại đây mà



Linh mới đi mua cơm về, híp mắt chọc ghẹo Vũ. Hình như chọc hai người xấu hổ là niềm vui duy nhất của Linh vậy.



– Thôi… ! Anh về đi, em đi ăn trưa đã.



Nói đoạn, Giang lại cười, xoay người bước đi không một lần quay đầu nhìn lại.



Vũ lầm lũi quay xe đi… Trống vắng, mất mát… mệt mõi, là cảm xúc trong lòng anh lúc này.



******




Cười mà cảm giác mắt cay cay… Giang vẫn cố lãnh đạm, hoặc là giờ Giang thật sự hết yêu Vũ rồi… Lạnh lùng, vô tâm với Vũ mà Giang không chút xót xa.



Không… ! Không phải… ! Không phải vì hết yêu… mà bởi vì yêu quá nhiều nên tổn thương cũng quá sâu, hằn rõ trong tâm trí… đày đọa linh hồn Giang mỗi giây mỗi phút những khi Giang nhớ về…



Bày biện bàn ăn bằng tất cả tâm huyết rồi chỉ mình cô ngồi, cảm nhận thời gian trôi qua. Tình yêu trong cô nóng hổi cũng theo cơm tàn, canh nguội mà lạnh dần. Gọi, không bao giờ anh bắt máy, nhắn tin… không bao giờ anh trả lời, .mưa to gió lớn… cũng chưa bao giờ anh về sớm. Giang cứ ngỡ mình là người vô hình, Giang cứ ngỡ mình cứ mãi là hòn vọng phu. Làm bạn với Giang chỉ có gấu bông và bốn bức tường. Không gia đình, không bạn bè, không cả người con trai Giang yêu. Giang cứ như một người biệt lập, xa cách với cả thế giới… Chỉ có ôm mãi cái tình yêu mà Giang hằng trân trọng… Anh có thấu hiểu.



Trong tiệm nét ồn ào huyên náo, có một tiếng thở dài thường thượt đến não nề… mệt mõi nào ai có hay.



******




Trời chuẩn bị có bão… cơn bão lớn nhất từ trước đến nay đổ bộ vào miền Trung, trung tâm cơn bão là Quảng Nam, Đà Nẵng.



Mọi người ai cũng chuẩn bị tránh bão… Giang vẫn bình chân như vạ, .



Bão vào, nhà cấp bốn chắc chắn cũng sẽ bị sụp đổ, nói gì dãy trọ nhỏ nơi Giang đang sinh sống. Nhưng vẫn như trước, Giang không hề quan tâm. Điều Giang quan tâm bây giờ là mấy hôm nay… Vũ cứ nhắn tin cho Giang mãi.



Vũ cứ hay qua phòng nhưng lại bị Giang đuổi về. Trưa làm xong Vũ qua, chiều làm xong Vũ qua, nhiều khi Vũ ra về và kết thúc cuộc nói chuyện bằng sự giân dữ của Giang., có khi qua rồi bị ngồi ngoài cửa Vũ vẫn qua.


Vũ thì thầm với Giang rằng. ’’ Em vẫn là người con gái đầu tiên anh quen sau khi hết học đại học, và là người thứ hai trong đời anh đã yêu’’.



Lần đầu tiên nghe Vũ bộc lộ, Giang đã lặng lẽ khóc. Khóc vì quá vui mà thôi. Lần đầu tiên Vũ bộc lộ tâm tư, suy nghĩ của mình mà ngày trước nhiều khi gặng hỏi mãi Vũ vẫn không trả lời.



Đối với Giang, cô chỉ cần có thế. Cần Vũ quan tâm hơn một chút… không cần điều gì nữa… chỉ vậy mà thôi.


Giang gìn giữ tin nhắn Vũ gửi thật kĩ trong thư mục riêng, viết từng chữ vào trong nhật kí… Dành riêng cho bản thân mà thôi.



– Tít… tít… tít…



Có tin nhắn, chưa nhìn nhưng Giang biết ngay là Vũ gửi tin. Điện thoại Giang bình thường chỉ để làm cảnh, mà mấy hôm nay nó cứ kêu liên hồi, không là Vũ thì là ai. Giang cười cười…



– Anh không biết bản thân mình sao nữa, xa em anh thấy nhớ em rất nhiều.



– Nhắn tin trả lời anh đi. Anh nhớ, anh khó chịu, anh lo lắng, anh không thích như vậy.



– Chỉ ở bên cạnh em anh mới thấy vui vẻ và thoải mái, cảm giác đó anh không có được khi ở bên cạnh người con gái khác. Người ta hỏi gì anh trả lời nấy, anh không đùa nổi dù chỉ một câu.



Giang cứ lặng yên nhìn những dòng tin nhắn anh gửi… bất giác, nước mắt lại rơi.



Tình yêu đã đỗ vỡ thì dù cố hàn gắng lại mấy cũng không thể nào mặn mà như xưa. Sẽ luôn có một vết sẹo, một nỗi ám ảnh, một khoảng cách mà cả hai không thể nào quên. Còn gia đình anh nữa… sẽ ra sao nếu anh nghịch ý Ba Mẹ…



– Em không thể.



Tin nhắn Giang gửi lại anh… nhẹ nhàng có ba chữ mà nghĩa lại nặng tựu như ngàn cân.



– Tại sao em không thể, anh biết anh sai rồi mà.Anh xin lỗi, tất cả cũng tại vì anh muốn em quên anh đi, nhưng rốt cuộc anh chỉ phá nó thêm thôi, càng phá anh lại càng không thể dừng lại, để rồi bây giờ… anh thế này đây.


– Anh xin lỗi mà… mình như thế này… đột ngột quá, em đừng như vậy, anh khó chịu lắm mà.



– Em không muốn phải như ngày xưa nữa.Anh để thời gian tán chị Nhi đi.



– Anh xin lỗi, cũng vì anh ham chơi, anh thật lòng xin lỗi. Anh không có ý định quen thật với bé Nhi đâu, chỉ vì anh đi chơi nhưng không muốn em buồn nên anh mới nói dối.



– Anh nói gì em cũng không tin hết. Em ghét anh rồi. không còn dành tình cảm cho anh nữa.



– Anh không biết nữa, anh chán nản lắm, không có em anh ngủ không được, nghe em nói em ghét anh hơn thì anh lại càng không muốn rời xa em nữa… anh sao vậy… ?



– Mình càng kéo dài sau này càng khổ thêm mà thôi anh à.! Vả lại, em quen anh Nam rồi.một khi em đã nhận lời quen, em không muốn người em đã quen phải buồn.



– Anh không tin, em lừa anh. Em quen thằng Nam đó chỉ vài ngày, em nói em có tình cảm nhanh vậy sao. Vài ngày em quen nó lại hơn nửa năm trời mình bên nhau sao. Tại sao vậy, tại sao anh càng cố gắng, anh lại càng cảm thấy em như muốn xa anh hơn, chưa cho anh cơ hội giải thích em đã đồng ý chia tay rồi… em quá áp đặc suy nghĩ vào anh. Anh muốn làm lại, anh muốn đánh tan đi những nỗi buồn, những đau khổ của em và thay vào đó là những ngày tháng tốt đẹp hơn. Mấy ngày qua em không thấy anh khác sao, anh muốn tạo sự mới mẽ trong em, hãy cho anh cơ hội, anh luôn nói với em như thế, sao em không hỉu anh.


******




Giang mệt mỏi, đau đớn nằm vật xuống giường… hai vành mắt đã đỏ hoe vì khóc quá nhiều. Bên ngoài trời đang mưa tầm tã, có bóng người Giang yêu đang đơn độc đứng trong màng mưa.



– Anh không chịu nỗi nữa, anh điên rồi… anh xin lỗi mà. Tại sao anh nói biết bao nhiêu lần mà em không thử tha thứ.



– Anh biết em đang khóc… em có yêu anh không… tại sao em lại phải khóc.



– Anh biết em đang đau lòng… em có yêu anh không… tại sao em lại đau lòng.



– Anh biết em yêu anh mà… nhưng vì cái tôi của em quá lớn, và em quá cứng đầu nên em không muốn thứ tha cho anh đúng không… ?



Gió gào thét trong màng đêm như muốn xua tan đi những lời thì thầm lặng lẽ Vũ đang thầm thì cho Giang


nghe… Mưa như muốn dằm tan từng chữ nhỏ, vụn vỡ không lưu lại gì để Giang nhớ. Giang mở tung cửa… lòng muốn nói những lời nhẹ nhàng nhất xua tan đau khổ trong anh… nhưng lại không nên lời…



– Anh về đi… đừng đứng đó, mưa ướt cảm lạnh.



Nói xong Giang cắn môi, đóng cửa quay vào phòng.



Vũ bàng hoàng giữ chặc tay Giang lại… ghì Giang vào lòng, mặc cho mưa gió vô tình quất thẳng vào hai thân ảnh nhỏ bé.



Giang càng vùng vẫy, Vũ ôm cô lại càng chặt…



Nước cứ như vương đầy mặt… là nước mưa hay nước mắt Giang.



Lạnh lẽo không làm Vũ run rẩy… vì giờ, trong vòng tay Vũ đã có Giang.



Bao chông gai, trắc trở phía trước anh không sợ, vì lúc này… bên cạnh anh đã có Giang.



– Tha thứ cho anh… Anh không dám hứa sẽ làm em hạnh phúc mãi mãi, nhưng anh đã chấp nhận bỏ cả tự trọng, bỏ cả cái tôi, bỏ cả lòng tự ái thì anh sẽ làm những việc xứng đáng với những gì anh đã bỏ ra. Anh biết, anh biết em đã không còn tin anh, nhưng anh vẫn sẽ nói một lần nữa… Cho anh cơ hội, anh sẽ làm lại tất cả.


’’Em nghe rồi… Em nghe rồi… em nghe thật sự rồi… anh à… em không cần anh làm những gì cho em, em chỉ muốn anh quan tâm em nhiều một chút, một chút nữa thôi là em mãn nguyện rồi. Em sẽ bên anh… nếu anh muốn trở thành ác quỷ, em sẽ là tướng quỷ dưới tay anh… nếu anh muốn làm thiên thần., em sẽ là thiên sứ vì anh mà mở đường… Đoạn đường phía trước, mình sẽ cùng nắm tay vượt qua anh nhé… ! ’’



Giang như muốn thét lên những suy nghĩ trong lòng lúc này cho Vũ nghe… nhưng vẫn cắn răng im lặng… Để… Bao nhiêu giận giữ, bao nhiêu trách móc, bao nhiêu hờn ghen, bao nhiêu sợ hãi, bao nhiêu suy nghĩ vì tương lai ngày mai Giang đã muốn quên mất rồi… Lúc này… chỉ còn lại bao nhiêu nhớ nhung… bao nhiêu khát khao được kìm nén như muốn thiêu cháy con người Giang dù trong giữa trời mưa, gió rét. Giang ôm Vũ.



Hai người nhìn nhau… . chỉ nhìn nhau thôi mà như nhiều hơn muôn vạn lời muốn nói… . Giang nhắm mắt đón nhận một nụ hôn thật nhẹ nhàng…



Thời gian như muốn dừng lại thật lâu để hai người ôm nhau thật sâu… . Mưa không còn như muốn làm tan vỡ điều gì nữa, gió không còn như muốn thổi bay đi điều gì nữa… tất cả lúc này như người mẹ hiền dịu, mỉm cười… .minh chứng cho một tình yêu vừa thăng hoa từ sau đổ vỡ.



Một trắc nghiệm nhỏ dành cho hai người của vị thần tình yêu chăng.


******


Bão đến… . Vũ không về.



Nắm tay nhau đi trên đường mưa, mặc cho bao người hối hả… Vũ và Giang vẫn mĩm cười… Giang mua một ít đồ ăn, mua một ít đồ chơi… một buổi tối với cơm canh nóng hổi và tràn ngập tiếng cười. Nếu ngày mai bão đến… chắc cả hai sẽ không còn trên đời này nữa, nhưng không ai suy nghĩ đến, cũng chẳng ai nói đến…


Ba gọi điện bắt về… Vũ im lặng, tắt điện thoại, nhìn Giang và cười.



Lần đầu tiên trong đời anh trái ý Ba… Vũ không biết sau này ra sao hay như thế nào… nhưng Vũ muốn hiện tại… yêu, và được yêu.



Cơn bão qua đi một cách không ai ngờ và chuyển hướng về phía Trung Quốc.



Sau cơn bão, cây cối gãy đổ đầy cả đường phố, nhưng trời cũng mát mẻ dễ chịu và trong lành hơn trước. Giang đứng đó, tóc dài bay theo làn gió… Mỉm cười… phía sau Giang… Vũ cười nhẹ… ngập tràn hạnh phúc… miệng giống như vẫn còn lẩm bẩm…



’’Anh sẽ đánh tan những nỗi buồn những đau khổ của em… người con gái anh yêu… ’



ST.