- Cho anh một cơ hội nữa được không? Anh biết mình sai rồi. Nếu em đồng ý tha thứ, anh sẵn sàng làm bất cứ việc gì. Xin em hãy nghĩ đến con, đừng ly hôn nhé!



Cách đây một năm, anh đã từng quỳ xuống chân mà van xin sự tha thứ của chị. Anh ngoại tình với một người phụ nữ đã từng ly hôn chồng, xinh đẹp và bị chị phát hiện. Chẳng nói chẳng rằng, chị tìm đến gặp nhân tình của anh để đánh ghen một trận tơi tả. Lúc đi, chị không quên nhờ thêm cả mẹ chồng và em gái chồng.



Chị chiếm thế thượng phong nhưng ả nhân tình của anh cũng chẳng chịu lép vế. Ngay lập tức, cô ta lấy điện thoại gọi cho anh rồi vênh mặt lên thách thức:


- Chị không đáp ứng được nên anh ấy mới phải đi cặp bồ, đừng có trách tôi. Chị nhìn lại mình xem, “điện nước” làm sao sánh nổi bằng tôi. Có cần tôi dạy cho chị vài “chiêu” chiều chồng trên giường không?



Ngay khi chị định tát cho cô ả một bạt tai thì anh xuất hiện rồi nắm lấy tay chị:


- Em làm gì thế? Về nhà rồi vợ chồng nói chuyện, đừng làm ầm ĩ ở đây nữa!



Lần đó chị tin anh và quyết định cho anh một cơ hội bởi con của chị mới 4 tuổi. Chị không nhẫn tâm để con sống mà không có tình thương của bố.



Miệng nói tha thứ nhưng đêm nào chị cũng khóc. Chị chẳng biết bản thân đã làm sai ở đâu để khiến anh chán nản mà tìm đến một người phụ nữ khác? Phải chăng, lỗi không phải do chị mà do bản năng đàn ông của anh quá cao và chị không thể đáp ứng nổi như lời của cô ả đó.



Hàng ngày nhìn thấy chồng, chị luôn phải bày ra bộ mặt vui vẻ để gia đình được êm ấm dù chẳng thể quên đi cái chuyện kinh khủng đó. Chị cố gắng làm cho mình đẹp lên và chăm sóc gia đình thật tốt. Mong sao anh đừng bao giờ phạm phải sai lầm ấy một lần nữa.



Kết thúc chuyến công tác kéo dài một tuần, chị trở về nhà thì thằng cu từ trong nhà chạy nhào ra với mẹ giọng líu lo:


- A, mẹ về rồi. Mẹ có mua quà cho con không? Mấy hôm nay bố toàn đi cả đêm, con phải ngủ với cô Thanh. Con không thích. (Thanh là tên cô giúp việc trong nhà chị).



Câu nói hồn nhiên của con khiến chị thấy nghi ngờ. Anh đi đâu mà đêm cũng không về ngủ với con chứ? Chị hỏi cô giúp việc nhưng cô ấy cũng không biết. Linh tính mách bảo chị có chuyện chẳng lành. Ngay ngày hôm sau, chị thuê người theo dõi anh thì sốc nặng khi biết được anh vẫn lén lút qua lại với ả nhân tình khi xưa. Thế mà chị lại một lòng tin tưởng và cho anh cơ hội.



Lần này chị chẳng dại gì mà khóc lóc hay đi đánh ghen như trước nữa. Chị nghiệm ra rằng: Người đàn ông khi đã chán vợ đi ngoại tình thì cũng chỉ là đồ bỏ đi. Mà đã là đồ bỏ đi thì cũng không nên tái sử dụng làm gì, vứt đi cho đỡ vướng mắt còn hơn.



Tình yêu của chị với anh lúc ấy đã biến thành lòng thù hận. Chị lên kế hoạch trả thù để anh phải trả giá cho lỗi lầm của chính mình.



Chị tìm mọi cách để biết được địa chỉ nhà của ả nhân tình rồi tới gặp cô ta. Trong cuộc gặp, chị tỏ ra đau khổ và vô cùng bất lực:


- Chị biết, mình không thể giữ được chồng nữa rồi. Anh ấy yêu em và chị sẽ để cho hai người được toại nguyện.


- Giá như chị biết điều này sớm hơn nhỉ. Nếu anh ấy gặp em trước chị thì có lẽ mọi chuyện đã không như thế này rồi. Em không muốn phá vỡ hạnh phúc gia đình chị nhưng anh ấy trót yêu em rồi thì biết làm sao được.



Cô ta cố nhấn mạnh từng từ để hạ thấp, xỉ nhục chị. Biết thế nhưng chị vẫn kìm nén và bày ra bộ mặt đáng thương, mắt như sắp khóc:


- Em nói đúng. Chị sẽ đi đâu đó một thời gian. Em cứ sang sống cùng anh. Khi trở về, chị sẽ sớm hoàn thành thủ tục ly hôn để trả tự do cho anh ấy!


- Em sẽ thay chị chiều chuộng anh ấy thật tốt, chị cứ yên tâm mà giao chồng cho em.



Ả ta cười tươi, hớn hở nhìn chị mà đâu biết rằng màn kịch hay phía sau vẫn còn chưa bắt đầu.



Một sáng, chị mang con sang gửi nhà ngoại rồi trở về thu dọn hành lý. Trước khi đi, chị nói với anh một câu:


- Em đã tới gặp cô bồ của anh rồi. Hai người cứ thoải mái mà chung sống với nhau. Đơn ly hôn em để sẵn ở đầu giường rồi. Vài ngày nữa em về, mình sẽ ra tòa để giải quyết.



Chị nói xong liền ra cổng, lên taxi đi mất. Còn anh, nghĩ đến cảnh hàng đêm được vui vẻ cùng bồ, anh cười không ngớt rồi lấy ngay điện thoại gọi gấp:


- Vợ anh đi rồi. Em tới đi. Anh sắp không chịu nổi rồi đây này.



Hai ngày đầu, anh đê mê khi ở bên cạnh bồ, được ả ta chiều chuộng, vuốt ve chứ chẳng giống như chị. Chị đã già và còn nhiều điều phải lo trong cuộc sống chứ không phải chỉ chăm chăm phục vụ chồng trên giường.



Nhưng đến ngày thứ 3 thì anh bắt đầu chán. Ngày thường, anh quen được chị chăm sóc, miếng ăn được đưa tới tận miệng, quần áo đã có chị là lượt, anh chẳng cần phải động tay vào bất kì việc gì. Nhưng với bồ thì khác, anh phải hầu hạ cô ta như một bà hoàng. Thay vì những bữa cơm gia đình đầm ấm, anh phải đưa bồ đi ăn ở những nơi sang chảnh, tốn kém. Điều kinh khủng nhất là anh phải phục dịch cô ta hàng đêm mà không được “tha”. Nhiều khi mệt quá, anh dở mếu dở cười van xin người tình:


- Hôm nay, anh mệt quá, để mai được không?


- Không, em muốn bây giờ cơ?


- Cô tưởng tôi là trâu bò chắc? Ngày nào cũng vài hiệp thì bố thằng nào mà chịu được. Tôi sắp kiệt sức rồi đây này, đúng là vắt chanh bỏ vỏ mà. – Anh gắt lên.



Anh bỏ ra ngoài và bất giác nghĩ đến chị. Anh muốn biết giờ này chị đang ở đâu, đang làm gì. Vào đầu giường, anh lấy ra tờ đơn ly hôn rồi bần thần suy nghĩ. Ả bồ từ phòng tắm bước ra mặt phụng phịu, mè nheo khiến anh khó chịu đến phát điên:


- Tôi chán ngấy cô rồi. Anh đi ra khỏi nhà tôi đi.


- Ơ hay, anh làm gì thế? Sao lại đuổi em?


- Tôi sẽ không bao giờ ly hôn vợ để lấy cô đâu.



Vừa nói anh vừa vứt hết quần áo của cô ả ra sân rồi đóng sầm cửa lại. Đêm ấy, anh nằm trằn trọc suy nghĩ rồi nhắn cho chị một tin, chắc chắn khi chị mở máy sẽ đọc được:


- Anh xin lỗi. Lần này anh lại sai mất rồi, chẳng ai sánh bằng em được. Hãy để anh đi tìm em. Anh nhớ con và em lắm!



5 phút sau, anh vui mừng lắm khi thấy số đang gọi tới là của chị:


- Anh đừng xin lỗi nữa. Em hết tình yêu và lòng tin với anh rồi. Mình ly hôn thôi, xin anh hãy giải thoát cho em, đừng níu kéo nữa.



Anh ôm lấy bức ảnh cưới của hai vợ chồng vào lòng mà khóc như mưa. Anh mất chị thật rồi, mọi chuyện đã quá muộn màng. Cái giá anh phải trả cho tội ngoại tình đau đớn đến vậy sao?