Chiều tối, cu Bôn sáu tuổi bị mẹ mắng vì làm đổ chén cơm đang buồn bã đi lang thang ở vườn hoa trong xóm. Bôn ngồi xuống dưới tán cây đa tía, vừa bứt cỏ vừa cảm thấy cuộc sống thật không công bằng. Từ ngày em Ti ra đời, chắc ba mẹ hết yêu Bôn rồi, chỉ thương em Ti thôi. Sắp trung thu rồi, mọi năm Bôn đã có đồ chơi mới và được ăn bánh nướng, năm nay thì chẳng có gì. Bôn càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt chực trào khóe mắt. Cu cậu nằm thừ ra thảm cỏ xanh mát, cảm thấy thật dễ chịu nên quyết định sẽ nằm đến khi chán mới thôi.


Đột nhiên có tiếng rên rỉ: “Trời ơi, nặng quá! Tôi chết mất!”. Bôn giật mình ngồi phắt dậy, nhìn ngó quanh quất nhưng chẳng thấy ai. Không lẽ kiến nói chuyện? Không lẽ là người tí hon? Bôn cẩn thận vạch đừng đám cỏ để tìm ra người vừa cất tiếng.


Phóc! Một viên đá trắng bật lên và lăn lại trước mặt Bôn.


- Cậu đừng tìm nữa. Chính tôi nói chuyện với cậu đây!


- Hả? Một hòn đá?


- Đúng thế. Không bị cậu đè thì tôi đã không phải lên tiếng. Nhưng cậu biết cũng chẳng sao. Đừng nhìn tôi nhỏ bé mà khinh thường. Tôi là một trong năm viên đá hợp thành ngọc Mặt trăng. Đêm trung thu, chị Hằng sẽ đặt viên ngọc vào giữa đèn pha lê trong cung trăng, làm mặt trăng phát sáng rạng rỡ hơn bình thường. Mấy hôm nay tôi xin xuống trần thăm thú. Đêm nay trăng tròn, tôi phải về làm nhiệm vụ nên ngồi dưới gốc đa này, chờ đến bảy giờ tối, chú Cuội mở cổng cho các bạn nhỏ lên chơi thì tôi theo vào.


Bôn nhìn viên đá mỗi khi nói chuyện lại sáng lấp lánh, định hỏi sao đá lại biết đau, nhưng khi nghe trẻ con có thể lên mặt trăng chơi thì quên mất.


- Cậu cho mình theo với! – Bôn nói.


- Khó đây! Vì các bạn nhỏ đều được chị Hằng lựa chọn, vừa ngoan lại học giỏi.


Bôn học bình thường, ở nhà thì hay bị mẹ la, không được chọn cũng phải. Bôn lại ngồi thừ ra buồn bã. Chiều đã xuống, đây đó có nhà lên đèn, chú dế nhỏ đã bắt đầu bài ca trong đám cỏ.


- A, tôi vừa liên lạc với chú Cuội. Cậu có thể trả lời câu hỏi thử tài! – Viên đá reo lên.


- Được! Mình sẽ trả lời hết! – Bôn cũng reo lên.


- Bắt đầu nhé! Câu một: Bạn hãy thực hiện vài động tác trong bài “Gangnam xì-tai”.


Bôn ngẩn người suy nghĩ, có phải là bài hát hôm bữa Bôn xem trên kênh YanTV với dì Na không nhỉ.


- Ấy chết, chú Cuội nhầm rồi. Đây là câu hỏi cho các bạn Hàn Quốc! Xin lỗi cậu!


Bôn thở phào. Yêu cầu của Bôn là hát bài “Rước đèn tháng Tám”, Bôn vừa hát vừa biểu diễn rất tự tin. Câu thứ hai là đọc thuộc lòng bảng chữ cái cũng chẳng có gì khó. Câu hỏi ba: Hồ Gươm là cảnh đẹp ở đâu, đương nhiên là ở thủ đô Hà Nội rồi. Trả lời đúng hết ba câu hỏi, Bôn vui sướng vô cùng. Đến câu thứ tư: hãy cho biết 4 + 3 + 2 bằng bao nhiêu, Bôn tính nhẩm hơi chậm nên cứ suy nghĩ tới lui.


- Bằng 8.


- Cậu… chắc chứ?


- À, bằng 7!


- Sai rồi! – Viên đá trầm giọng – Cậu chỉ còn một cơ hội: hãy làm việc tốt và nhận được lời cảm ơn. Nhanh lên nhé!


Bôn không có thời gian để buồn vì trả lời sai. Cậu chạy về nhà. Đầu tiên, Bôn phụ ba tưới cây, ba xoa đầu Bôn âu yếm. Xong, Bôn chạy vào phòng gom tất cả đồ chơi đang vương vãi trên sàn vào trong hộp. Thấy mẹ đang cho em Ti bú sữa, Bôn mang một ly nước mời mẹ. Mẹ cười: “Cảm ơn con trai! Mẹ xin lỗi chiều nay đã la con nhé!”. Thì ra ba mẹ vẫn thương Bôn mà! Thấy mình đã sai, Bôn cũng lí nhí: “Tại con chưa ngoan! Con xin lỗi mẹ!”.


Ngoài cửa số, trăng rằm bắt đầu lấp ló. Bôn nói thật nhanh: “Mẹ cho con đi phá cỗ nha mẹ!”. Mẹ gật đầu. Bôn chạy thật nhanh ra gốc đa tía. Viên đá chớp sáng liên hồi như hoan nghênh và giục giã Bôn. Bôn nắm viên đá trong tay, chuông đồng hồ điểm đúng bảy giờ, một chiếc lá đa rơi xuống và lớn lên thật nhanh. Viên đá nói để bảo vệ môi trường nên chị Hằng và chú Cuội dùng phép cho lá đa làm phương tiện di chuyển cho các bạn chứ không bay cả cây đa lên nữa, ở trần gian cần cây xanh hơn. Bôn ngồi lên, chiếc lá bay cao dần. Phía dưới, ánh đèn lập lòe như đom đóm, nhà cửa và cây cối nhỏ dần. Bôn bay qua các tầng mây đủ màu sắc, thấy các bạn nhỏ đủ màu da đang chơi đùa. Trên cung trăng có tất cả đồ chơi, bánh kẹo, búp bê… mà Bôn và các bạn mơ ước. Viên đá đi làm nhiệm vụ, còn Bôn được phá cỗ với chị Hằng, chú Cuội và các bạn trong không gian ngập tiếng cười và ánh sáng lung linh…


“Bôn ơi, dậy đi con, ba đưa đi xem múa lân nào!”. Bôn choàng tỉnh, nghe gió thổi qua tán lá đa lào xào trên đầu. Ba cõng Bôn đi, trong tay Bôn vẫn cầm một viên đá nhỏ. Nãy giờ Bôn nằm mơ, hay Bôn đã trở về từ cung trăng nhỉ?