Thời đại ngày nay, tôi biết có nhiều người có quan điểm là khi về hưu thì chỉ nên tập trung lo cho chính mình, còn cuộc sống của các con nên để cho các con tự do tự lo. Tôi biết điều đó nhưng chỉ vì nghĩ mình còn sức khỏe thì cố gắng giúp con được chút nào thì giúp, vậy mà cuối cùng tôi chỉ nhận được sự ê chề cay đắng. Tôi thật sự không biết vì sao các con lại có thể vô ơn đến như vậy!
Chuyện của tôi như sau:
Tôi đã về hưu gần 5 năm nay, làng xóm vẫn kêu tôi sướng vì về già hưởng mỗi tháng cả chục triệu tiền lương hưu, một mình chi tiêu thoải mái chẳng phải cậy nhờ con cháu. Dù không nói ra nhưng tôi cũng mừng thầm vì mình có được điều kiện tốt như vậy. Tôi cũng chẳng mong gì hơn. Khi đã có tuổi, chẳng gì hạnh phúc hơn vẫn có thể tự túc lo cho mình được mọi thứ, không phiền hà đến ai.
Chồng mất sớm, tôi chỉ có một đứa con trai duy nhất. Con trai tôi cũng ngoài 30 tuổi mới lập gia đình, con dâu cũng là con một, sinh trưởng trong gia đình ở thành phố. Dù thực sự trong thâm tâm tôi không ưng cô con dâu này lắm, nhưng nghĩ vợ con là do con chọn, chúng nó yêu nhau thì về chung một nhà mới hạnh phúc nên tôi cũng bỏ qua những điều nhỏ nhặt.
Cách đây 1 tháng, con trai gọi về thông báo tin vui vợ đã mang thai sau 2 năm kết hôn. Tôi mừng quá trời vì những tưởng phải động viên vợ chồng chúng đi làm thụ tinh trong ống nghiệm. Kể từ hôm đó, ngày nào tôi cũng gọi điện hỏi thăm con dâu có khỏe không, ăn uống thế nào để tôi mua đồ sạch ở quê gửi lên tẩm bổ.
Đến nhà con trai tôi làm hết mọi việc, con dâu chỉ việc nằm dưỡng thai cần ăn uống gì cứ gọi mẹ lấy giùm, ảnh: SD
Trong những cuộc điện thoại, con dâu thường than thở về việc ốm nghén, sức khỏe đi xuống, tôi cũng rất lo lắng.
Một hôm nghe con dâu nói mệt quá, phải xin nghỉ làm nằm ở nhà 2 tuần để dưỡng thai. Tôi quyết định đóng cửa nhà bắt xe lên thành phố chăm sóc con. Từ bến xe, tôi chẳng dám làm phiền các con nên tự bắt xe ôm về tận chân chung cư. Lên đến căn hộ, tôi gọi cả chục cuộc, bấm chuông đứng đợi 15 phút con dâu mới lừ đừ bước ra mở cửa.
1 tuần sống với vợ chồng con trai, tôi làm tất cả mọi việc trong gia đình để con dâu có thời gian nghỉ ngơi. Từ nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo… Con dâu tôi chỉ nằm một chỗ, muốn ăn muốn uống thứ gì cũng gọi mẹ chồng phục vụ tận nơi.
Thế nhưng thật buồn, mỗi lần đến bữa cơm tôi nấu món gì con dâu cũng chê, dọn dẹp nhà kiểu gì con dâu cũng không vừa ý. Có lần, tôi còn loáng thoáng nghe được con dâu than với chồng “mùi của mẹ khó chịu lắm, cứ đến gần là em buồn nôn”. Tôi tủi thân lắm nhưng nghĩ con đang giai đoạn ốm nghén nên mình là mẹ cũng không nên chấp nhặt những chuyện nhỏ như vậy!
Chiều hôm trước, con dâu vào nhà tắm nhưng lại có điện thoại shipper gọi xuống lấy hàng. Con dâu nhờ tôi xuống lấy rồi dặn: “Mẹ cứ cầm theo cả điện thoại của con, xuống đến nơi còn biết đường tìm người ta. Mấy shipper đứng đấy mẹ biết ai vào với ai”.
Tôi nghe xong lật đật cầm điện thoại đi xuống tầng 1. Xuống đến nơi đúng thật có tận 4 chú shipper đang đứng chờ khách. Tôi mở điện thoại tìm số vừa nãy gọi, đang loay hoay tìm trong danh bạ thì chợt khựng lại khi thấy có tên “Ô sin nhà chồng”.
Tình yêu thương của tôi trong mắt các con cũng chỉ như một người ô sin mà thôi, ảnh: dSD
Tò mò vì chẳng biết con dâu gọi ai như vậy, tôi liền bấm vào thì hiển thị số điện thoại của chính mình. Chưa hết, tôi thấy con dâu còn đang nhắn tin dở với một người bạn than vãn chuyện mẹ chồng lên ở cùng nhiều cái khó chịu, bất tiện nhưng cũng cố nhịn vì được 'ô sin không công' phục vụ mỗi ngày.
Chỉ đọc đến đó tôi lặng lẽ tắt điện thoại, nước mắt tự nhiên trào ra khiến cậu shipper chẳng hiểu có chuyện gì. Tôi cầm gói hàng xuống ngồi ghế đá, bất giác thấy mình thật khờ dại vì dành hết tình yêu thương cho các con nhưng cuối cùng lại không được trân trọng mà còn bị coi thường.
Con trai thì bận rộn, con dâu vốn chỉ coi mẹ chồng như ô sin. Tôi nghĩ lại tất cả mọi chuyện, tôi chợt nghĩ nếu như ngay từ đầu tôi không chăm chút cho chúng quá, nếu như tôi cho chúng một khoản nhỏ nhỏ mỗi tháng để bồi bổ, khám thai, thì mọi chuyện lại đơn giản và cũng chẳng bị khinh miệt thế này.
Tôi suy nghĩ rất nhiều và đã quyết định, dù con dâu có ốm nghén không làm được việc gì đi chăng nữa thì tôi cũng sẽ về quê, không sống ở đây nữa, tôi đã quyết định rồi.
Việc vợ bầu ốm nghén và kể cả việc con cái của chúng sau này tôi cũng sẽ để con trai tôi và con dâu chúng nó tự lo lắng sắp xếp với nhau. Tôi sẽ trở về với cuộc sống tự do, thoải mái của chính mình. Dù trong lòng rất thương con thương cháu nhưng tôi hiểu ra một điều rằng, các con nếu cứ được giúp đỡ vô điều kiện như vậy thì chỉ sinh ra những đứa vô ơn và hỗn hào thôi mọi người ạ!