Ngày hôm nay con đã lớn khôn, đã có thể suy nghĩ nhiều về cuộc sống này, về mẹ, về chị, về con, về những thứ diễn ra xung quanh mình. Và con nhận ra những năm tháng qua con sống quá ích kỷ. Con không giúp mẹ bớt cô đơn mỗi đêm về mẹ nhắm mắt với giấc ngủ nhọc nhằn. Con không làm mẹ tự hào về con mỗi khi đứng trước một ai đó, con chỉ là một người thấp bé.
Con trách móc mẹ vì mẹ không hiểu con, không biết được những điều con suy nghĩ, những nỗi buồn con không chia sẻ cùng ai, kể cả mẹ. Con giận mẹ khi con không đậu đại học, mẹ chỉ im lặng thay cho lời an ủi, hay thậm chí trách móc con, điều đó làm con thêm ghét bản thân mình. Con giận cả chính con khi đọc nhật ký mẹ. Ở đó con thấy được tình thương vô bờ mẹ dành cho con, thấy được sự phiền muộn của mẹ, và thấy cả giọt nước mắt mẹ rơi xuống làm nhòe đi trang chữ...
Tất cả điều đó khiến con hiểu bao ngày qua mẹ buồn nhiều lắm, nhưng con luôn làm nặng thêm sự lo âu trong tâm trí mẹ. Con vô tâm quá phải không mẹ? Con thật sự, thật sự xin lỗi mẹ. Con mong mẹ chờ thời gian trôi qua để con có thể thay đổi, có thể sửa chữa lỗi lầm, có thể sống vì mẹ khi mẹ cần con, và để lời xin lỗi từ con không phải là vô nghĩa… Lúc đó, mẹ hãy tha thứ cho con, nha mẹ!