Mẹ tôi chạy chợ, bố là công chức xã nên tôi không phải đứa con dâu giàu có mà mẹ chồng mong muốn. Bản thân tôi cũng chỉ học hành bình thường chứ không giỏi giang như chồng tôi. Thế nên ngay từ đầu tôi đã bị cả nhà chồng coi thường, với tôi chưa đủ mà sự khinh bỉ ấy còn lây lan sang bố mẹ tôi.

Khi tôi bị mẹ chồng đối xử không ra gì, chồng luôn đứng ra bảo vệ. Thấy nỗi khổ tâm của tôi, anh lại càng yêu và chia sẻ với tôi, mẹ chồng thấy các con hạnh phúc, bà càng điên lên tìm mọi cách hành tỏi tôi. Bà kéo con gái về phe để “hạ gục” con dâu.

Chị gái tuy đã lấy chồng nhưng thường xuyên về nhà tham gia chỉ trích tôi. Cả nhà chồng đều khó tính, ghê gớm một cách khó tin. Họ không chửi bới ra miệng nhưng nói câu nào thì thâm nho câu ấy, xúc phạm tôi và thông gia không ngừng nghỉ.

Gặp tôi đi café cùng đối tác, em chồng hất cả cốc nước vào mặt: Chị cắm cho anh tôi mấy cái sừng

Nhiều lúc tôi áp lực đến mức mất ngủ triền miên. Có đêm tôi phải uống thuốc ngủ để quên đi những dày vò, xúc phạm của nhà chồng. Chồng tôi đi làm xa nhà, khi nào anh về qua là bố mẹ anh lại đối xử với tôi như thể họ yêu thương con gái mình vậy. Tôi không ngờ trên đời có những người không phải diễn viên lại có khả năng diễn xuất tài tình đến vậy.

Một lần mẹ chồng chỉ mặt nói tôi là loại “vô ý thức, đầu đường xó chợ”, đó chính là giọt nước làm tràn ly. Mọi uất ức dồn nén bấy lâu khiến tôi cãi lại rằng: “Bố mẹ con buôn bán chân lấm tay bùn nhưng chưa từng xúc phạm, khinh thường người khác như bố mẹ, trong khi bố mẹ đều là giáo sư, tiến sĩ mà hành xử như vậy thì không còn gì để con kính trọng”.

hình ảnh

Sau lần đó tôi bị đuổi khỏi nhà, chồng tôi cũng không muốn để vợ khó xử nên xin ra ở riêng luôn. Điều may mắn với tôi là có một người chồng biết đúng sai, nghe gì cũng từ hai phía nên tôi không sợ thiệt thòi.

Cuộc sống ở riêng thật thoải mái. Khi con lớn được 4 tuổi tôi đánh liều đưa con về gặp ông bà. Dù thấy cháu nội nhưng mẹ chồng vẫn đuổi tôi không thương tiếc. Nhà chồng không biết thời gian qua vợ chồng con cái tôi ăn ở thế nào. Nhiều người nói ra nói vào, mãi đến sau này ông bà mới nhận cháu chứ không nhận con dâu.

Cuộc đời mà, ai chẳng phải già đi, cũng đến ngày bố mẹ chồng tôi già cả ốm đau. Vì chồng tôi là con trai duy nhất nên cả nhà tôi lại dắt díu nhau về để chăm sóc ông bà. Lúc này bố mẹ chồng tôi đã tự biết ngượng với bản thân mình lắm rồi.

Bố chồng tôi lẫn, ăn đâu vệ sinh ra đó, sau 2 năm tôi phục dịch thì ông mất. Còn mẹ chồng, bà vẫn có khoảng cách với tôi. Tôi thì ngượng ngùng vì không quên được quá khứ. Từ khi chồng mất, mẹ chồng tôi già hơn và cũng lẫn hơn. Lúc tỉnh, lúc không, thỉnh thoảng bà còn nói nhảm, có lúc lại khóc lóc, chửi bới; có khi lại im lặng cả ngày không nói lời nào.

Khoảng một tuần nay, mẹ chồng tôi ăn uống kém hẳn. Hôm qua, tôi bê cơm vào tận giường bón cho bà, nhìn bà run run, móm mém ăn hết bát cơm mà tôi thương không cầm được nước mắt. Tôi thấy nước mắt bà nhỏ từng giọt hòa với từng thìa cơm rồi đưa lên miệng.

Đáng ra bố mẹ chồng tôi phải hạnh phúc khi có những đứa con ngoan, cháu khỏe mạnh, thì giờ già ông bà đã được con cháu chăm sóc đến tận tâm. Nhìn mẹ chồng, tôi tin quả báo là có thật.