Trước đây ngồi nghe mấy đứa bạn chúng nó than vãn về cảnh mẹ chồng ghê gớm, đi làm dâu bị đày đọa em cũng thấy sợ. Nhưng mẹ chồng chắc cũng có người này người kia, mình cứ cư xử tử tế đàng hoàng chắc bà cũng sẽ phải ăn ở đúng mực với con dâu, kể cả không có tình cảm thì cũng phải tôn trọng kiểu như “nước sông không phạm nước giếng”. Thế nhưng tới khi em cưới thì mới hiểu hết 2 tiếng “mẹ chồng” đáng sợ tới thế nào.
Ảnh minh họa: Nguồn flickr
Nói ra lại bảo con dâu nói xấu mẹ chồng chứ người đâu tính nết cấm cảu, coi thường người khác. Lúc nào cũng nghĩ mình là vàng còn người ta là rác, với bà chỉ tiền là quan trọng nên bà cũng nhìn túi tiền để đánh giá một con người.
Lần đầu tiên chồng dẫn em về giới thiệu gia đình, vừa nghe anh nói em là gái nông thôn bà tỏ vẻ coi khinh ra mặt luôn. Bà nói thẳng em yêu con trai bà là có tính toán để được làm dâu thành phố, có hộ khẩu thủ đô kiểu như muốn đổi đời lên đu bám anh ấy.
Đợt đó em tự ái lắm vì thực sự sốc trước kiểu nhìn đời bằng nửa con mắt của mẹ chồng. Em thấy bà là người lớn mà suy nghĩ hạn hẹp có cố về làm dâu thì cũng khó sống nên mấy lần chủ động chia tay nhưng chồng em không chịu. Anh nói thái độ của mẹ không quan trọng, anh sẽ thuyết phục dần dần. Quan trọng là 2 đứa yêu thương nhau là được.
Chồng em đấu tranh thuyết phục mẹ anh vẫn không nghe. Sau anh ấy tuyên bố:
“Nếu không lấy được Hòa, con sẽ không cưới bất cứ một ai. Mẹ đừng mong có con dâu cháu nội”.
Rồi anh xin chuyển công tác lên miền núi hơn 1 năm không về nhà. Ông bà lo lắng, cuống quá phải lên tận nơi kéo anh về và đồng ý cho 2 đứa cưới nhau. Vì miễn cưỡng cho phép nên mẹ chồng em vẫn kênh kiệu, khó chịu với cả em cũng như bố mẹ em. Ngày ăn hỏi bà chỉ đạo:
“Chỉ dẫn 3 lễ cơ bản, thông gia có ra gì đâu mà phải cầu kỳ cho rách việc”.
Chồng em nghe thế lại động viên vợ:
"Em đừng để bụng, sau này anh sẽ bù đắp lại cho em. Giờ miễn chúng mình cưới được nhau đã".
Hôm cưới, mẹ chồng em khinh thường thông gia ra mặt. Đám cưới được nhà trai tổ chức trong khách sạn. Bà gọi điện dặn nhà gái:
“Đến nơi sang trọng như thế, bên ông bà bảo họ hàng ăn mặc cho chỉnh tề, đừng có kiểu lếch thếch tới đó để bôi xấu gia đình tôi”.
Vì hạnh phúc của con gái, bố mẹ em nhẫn nhịn không nói câu nào. Tới giờ cử hành hôn lễ, mẹ chồng em còn cố tình nói to:
“Tốt nhất ông bà đừng xuất hiện trên sân khấu cho đỡ nhếch nhác”.
Không ngờ bố em lên tiếng:
“Thế 10 cây vàng tôi chuẩn bị cho con gái biết trao lúc nào?”.
Miệng nói, tay ông đưa mẹ em hộp đựng toàn vàng miếng. Lúc ấy mẹ chồng thay đổi sắc mặt ngay, giọng đon đả:
“Ấy, ông bà đứng bên phải cô dâu chú rể, vợ chồng tôi đứng bên trái cho tình cảm”.
Ôi, nhìn thái độ của mẹ chồng em thật sự choáng các chị ạ. Đúng là vì tiền mà bà mặt trái mặt phải lật nhanh hơn chớp, nghĩ mà khiếp. Thực ra bố mẹ em trước đây làm công nhân, ông bà tích cóp chắt chiu cả đời mua được 1, 2 mảnh đất dưới quê. Thấy được giá bán đi rồi cho em 1 phần để về nhà chồng cho đỡ thiệt. Đấy, đúng là trên đời này chỉ bố mẹ đẻ mới thương yêu mình nhất các chị nhỉ.
Ảnh minh họa: Nguồn flickr