Chào các mẹ.mong các mẹ tư vấn giúp e vấn đề này lòng e rối như tơ vò.


E có thai với người yêu đc gần 5 tháng là con trai mọi người ạ. Gia đình bên a ấy đã biết việc này rất là vui mừng đag tính tổ chức đám cưới. Còn mẹ e thì vẫn chưa biết như mẹ e tu phật và tin phật nên e biết mẹ e sẽ chấp nhận nên vừa 1/9 vừa rồi nhận tiện đám giỗ ba e nên e và a ấy về quê vừa là ra mắt vừa là để thưa chuyện với mẹ e.e đã đưa a ấy đi giới thiệu với tất cả họ hàng bà con(nội ngoại e rất là đông)mẹ e cũng rất quý a ấy. Nhưng hôm đám giỗ thì hai đứa cãi nhau,e giận quá mới nói một câu là "hôm nay là đám giỗ ba e,ba e có nợ nần gì a đâu mà a làm mặt lạnh a ko làm đc thì về đi" vậy mà a ta dọn đồ đi thật mọi người trong nhà rất đông. Thấy vậy nên e đuổi theo kêu a ta qua lại nhưng a ta ko qua lại. Lúc đó mẹ e đi chợ nên ko biết như a ta có gọi cho mẹ e. Mẹ nghe vậy năn nỉ a ta quay lại a ta cũng ko.e trai e đi tìm a ta cũng ko quay lại.e liền gọi cho mẹ của a ta. Bà bảo để bà kêu a ta quay lại thì lát sau e nhận đc điện thoại của a ta. A mắng e rằng "mày gọi cho mẹ tao làm gì. Có gọi tao cũng ko quay lại đâu" e nghe vậy mà nước mắt hai hàng ko ngờ đc. Hôm đó mọi người cứ tới là hỏi e với mẹ là con rể mới đâu mẹ cũng chỉ trả lời là nhà a ta có việc gấp nên a ta vào trước. Nhưng nói vậy thôi chứ mọi người thừa hiểu. Nhìn mẹ buồn mà e đau lòng vô cùng. Vừa thương mẹ vừa giận a ta lại tội nghiệp đứa con trong bụng ma ko dám khóc trước mặt mẹ. Mẹ e thương e nên ko nói gì chỉ là mẹ khuyên e nên chia tay a ta đi. E nghĩ đến nước này chỉ có vậy thôi. E kể cho mẹ a ta tất cả. Tại vì e nghĩ a ta còn chưa hiểu hết hậu quả của mình gây ra nên chỉ có nc với mẹ a ta mới có thể nói cho a ta hiểu. Mẹ a ta khuyên e hãy nghĩ đến đứa con mà suy nghĩ lại. Nhưng một lát sau thì e nhận đc điện thoại của a ta. A ta mắng e rằng "mày ko đc nc với mẹ tao mất dạy như vậy nghe chưa" e nghe tới đó mà tức điên người e nói chuyện với mẹ a ta đoàng hoàng phải lẽ . Chứ e đâu phải đứa ko ra gì đâu. E tính gọi cho mẹ a ta hỏi là e đã là gì sai mà lại nói e như vậy. Nhưng e nghĩ lại thôi. E nghĩ a ta quá ích kĩ a ta biết bảo vệ mẹ mình còn mẹ e thì sao. Còn con a ta trong bụng e thì sao. E ko muốn khóc sợ ảnh hưởng tới e bé trong bụng. Nhưng nước mắt ko ngăn đc. Tội con e quá mọi người ơi. E ko muốn con e mồ côi cha vì cha e mất khi năm e 10t nên e hiểu cảnh đó nó đau khổ như thế nào. E ko muốn con e như vậy. Nhưng e ko thể tiếp tục sống với người thiếu suy nghĩ,và ích kỉ như a ta đc. A ta làm gia đình e mất mặt trong ngày qua trọng của gia đình e thì làm sao mọi người có thể chấp nhận a ta thêm một lần nữa trong khi a ta ko hề nhận ra mình sai. E phải là gì để con đc hạnh phúc khi nó chưa ra đời đã có quá nhiều bất hạnh vậy bây giờ mọi người. E chân thành xin lời khuyên của mọi người


Gửi từ ứng dụng di động Webtretho Android