Phải đấu tranh tư tưởng dữ lắm em mới đủ can đảm ngồi đây viết nên những dòng này. Có thể với các mẹ khác, nó chỉ là những dòng tâm sự bộc bạch nỗi lòng cá nhân, nhưng đối với em, phải nói rằng cuộc sống cay đắng tận cùng trong 3 năm trời qua gói gọn ở trang viết này. Các mẹ có thể đọc để cho em một lời động viên, để trách cứ sao em yếu đuối quá, hoặc để lấy đó làm bài học cho bản thân mình cũng được…


Thực sự thì em đã từng khóc cạn nước mắt, đã từng nghĩ đến cảnh ôm con rồi cả hai cùng nhảy xuống đâu đó, có thể là một dòng sông chảy xiết, có thể là phía dưới một tòa nhà cao tầng để kết thúc cuộc sống quá khắc nghiệt này.


Nhưng nghĩ lại em thấy mình chưa làm được gì cho con, sao lại nỡ cướp đi quyền được sống của con, thế là lại can đảm sống tiếp, cố gắng bằng mọi giá để con lớn lên khỏe mạnh, bình thường như bao đứa trẻ khác.



Hai vợ chồng cưới nhau khi cái thai trong bụng em được 5 tuần tuổi. Bố ruột mắng sa sả, mẹ ruột khóc lên khóc xuống, chồng em còn trẻ nên ham chơi, nông nổi, chưa muốn cưới vợ sinh con, bố mẹ chồng lúc đó bằng mặt nhưng không bằng lòng, gật đầu bảo thôi cưới thì cưới nhưng bụng có vẻ không ưng.



Nhà chồng giàu nên hai vợ chồng được mua cho cái nhà riêng, mọi người nhìn vào bảo ôi thế là sướng quá còn đòi hỏi nỗi gì. Nhưng sự thật thì “sống trong chăn mới biết chăn có rận”. Chồng em càng ngày càng sa lầy trong các cuộc đàn đúm bạn bè, nhậu nhẹt, chơi game, banh bóng… Suốt hơn nửa năm trời bầu bí, chồng chưa một câu hỏi han vợ khỏe không, có đói không, có mệt không. Người ta có bầu được chồng chở đi khám thai, mua đồ cho tẩm bổ, đun nước lá cho ngâm chân, còn nhìn lại chồng mình thì…



Có hôm đi chơi về khuya, trời lạnh cóng người còn bắt em lê bụng bầu xuống nhà dọn cơm cho ăn. Mâm cơm có độc mỗi cơm trắng với bát canh rau muống, chồng điên tiết hất nguyên cả mâm cơm lên đầu em bảo “mày cho tao ăn thế sao tao nuốt nổi?”. Một tháng đưa em đúng 500 ngàn thì lấy đâu ra cá thịt hả các mẹ ơi? Tiền làm được và tiền bố mẹ cho thêm, chồng đem đi nhậu hết rồi.






Thế đấy, đêm nào em cũng một mình nằm ôm gối khóc ròng, nghĩ sao mình dại quá, để bản thân rơi vào hoàn cảnh éo le ngày hôm nay, lại còn bắt đứa con chưa ra đời phải chịu khổ cùng. Khóc lóc suốt ngày, ăn uống thiếu thốn, chồng thì vô tâm, hời hợt, cứ cái đà này con trong bụng bị ảnh hưởng là cái chắc.


Tháng thứ 6, em bị ra chút máu nên hoảng quá đi siêu âm, bác sĩ bảo thai yếu và nhẹ cân quá, coi chừng đẻ non. Còn hỏi thêm là có phải ăn uống thiếu chất và khóc nhiều hay không mà bầu bì gầy rạc, mắt thâm quầng thế kia. Em bấm bụng giả bộ cười nói là không phải, tại hổm rày mất ngủ thôi.


Đợt đó, em về nhà nhờ bố mẹ ruột hỗ trợ tiền bạc nên ăn uống đầy đủ hơn chút, riêng về khoản buồn tủi, khóc lóc thì vẫn không sửa được. Em biết rõ đang mang bầu mà khóc nhiều, tâm trạng không tốt thì ảnh hưởng đến thai dữ lắm, vừa khiến bé yếu ớt, dễ đẻ non mà sinh ra lại kém thông minh, khù khờ so với bạn bè. Vậy mà, em vẫn không kiềm chế được.


Thai được 7,5 tháng, đồng nghĩa với 225 ngày đã trôi qua trong nước mắt. Em đau bụng dữ dội và đẻ non ra con trai chỉ 1,1 ký. Em khóc lóc quằn quại đòi bác sĩ cho xem mặt con, người con lúc đó nhăn nheo, co quắp, tím tái đến đáng sợ hơn là đáng thương… Em lặng người đi, cứ nghĩ thôi kiểu này làm sao mà con sống sót nổi đây??? Người ta đẻ có 2,1 - 2,2 kg đã thấy bé tẹo rồi, đây đẻ non mới 1,1 kg, thương con đến nỗi ngất xỉu mấy lần trên giường dành cho sản phụ.





Trời thương nên may mắn con em vẫn sống, chỉ có điều nó èo uột tội nghiệp lắm. Lớn lên chút nữa, em lại đau khổ phát hiện ra con bị chậm phát triển tư duy, khù khờ, ít nói, ít vận động… Đúng là tâm trạng không vui, hay khóc lóc suốt ngày của em đã thực sự ảnh hưởng nặng nề đến thể chất và cả trí tuệ của con bây giờ. Em thấy mình có lỗi quá chừng, sao lại không mạnh mẽ hơn? Sao biết nó xấu rồi mà vẫn không ráng kiềm chế cảm xúc nổi?



Chồng đỡ đi chơi tụ tập bạn bè hơn trước, lo kiếm tiền nuôi gia đình nhưng lâu lâu bực lên lại văng ra câu nhục mạ như xát muối vào tim em: “Vợ người ta đẻ ra con ra cái, mày đẻ ra thứ gì không giống người, ẵm đi đâu cho khuất mắt tao!”. Vẫn biết là chồng bực tức, áp lực đủ thứ nên nói thế thôi nhưng sao nó khiến em bế tắc quá chừng, nhiều lúc lờ đi, nhiều lúc lại nghĩ hay là mình bế con biến mất khỏi thế giới này để chấm dứt tất cả buồn đau.





Mẹ em phát hiện con gái có vấn đề trong suy nghĩ nên bắt đầu an ủi, động viên. Em thấy đúng là mình phải nên tự giải thoát mình, tự sửa chữa sai lầm để bù đắp cho con chứ không nên nghĩ quẫn nữa. Thế là vợ chồng em tạm thời sống ly thân một thời gian để cả hai có cơ hội suy nghĩ kĩ lại về cuộc hôn nhân này. Em dọn về sống với bố mẹ ruột nên thảnh thơi hơn, đầu óc nhẹ bẫng, quan tâm chăm sóc con đủ đầy hơn. Bé hiện được gần 2 tuổi rưỡi rồi, suy dinh dưỡng, cũng còn khờ lắm nhưng tính ra vẫn tiến bộ nhiều so với trước. Bác sĩ bảo cứ cố gắng áp dụng chế độ dinh dưỡng khoa học song song tập vật lý trị liệu thì con sẽ dần bình thường trở lại.


Các mẹ à, viết ra câu chuyện thật của đời mình, em chỉ muốn nhắn nhủ với các mẹ đang hoặc sẽ mang bầu một điều rằng: thai nhi trong bụng sống bằng cảm xúc của mẹ nên đừng bao giờ khóc khi mang bầu. Mẹ khóc con có thể sẽ bị sinh non, mắc bệnh tự kỷ, thua kém bạn bè đấy. Mỗi lúc rơi nước mắt, các mẹ đừng đổ lỗi tại mình bầu nhạy cảm nên vậy. Nếu thực sự muốn tốt cho con, các mẹ hãy thật kiên cường lên, sống vui mặc kệ tất cả, nếu gặp bế tắc thì hãy tìm đến người thân khác để họ giúp đỡ, sẻ chia giúp mình lấy lại tâm trạng. Đừng ai khóc lóc nhiều để rồi rơi vào vết xe đổ giống em, lúc đó tội các con lắm.


Các nghiên cứu khoa học đã chỉ ra rằng cảm xúc của mẹ khi mang bầu sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến thai nhi. Thời kỳ bầu bí, do thay đổi nội tiết tố nên mẹ bầu thường nhạy cảm, hay suy nghĩ, dễ xúc động và dễ khóc. Tâm trạng không tốt, thường xuyên buồn và khóc như vậy sẽ gây ảnh hưởng tiêu cực đến sự phát triển thể chất và trí tuệ của thai nhi như sau:



1/ Mẹ khóc trong 3 tháng đầu mang thai có thể khiến con bị dị tật



Thông thường, vào tháng thứ 2 của thai kỳ, vòm miệng và hàm trên của con sẽ bắt đầu hình thành. Nếu mẹ có cảm xúc tiêu cực như khóc lóc, buồn bã, lo lắng quá mức có thể gây ra biến chứng sứt môi, hở hàm ếch ở trẻ...



2/ Mẹ khóc nhiều thì thai yếu, nhẹ cân và kém thông minh


3 tháng cuối, mẹ bầu khóc nhiều, tâm trạng bất ổn, trầm cảm, sợ hãi… sẽ làm lưu lượng máu trong cơ thể lưu thông kém, không cung ứng đủ oxi và dưỡng chất cho thai, bé sinh ra nhẹ hơn 0,5-1 kg so với mức chuẩn. Ngoài ra, nó còn khiến não con bị ảnh hưởng, sụt giảm chỉ số IQ.



3/ Dễ dẫn đến sinh non



Nhiều trường hợp mẹ bầu gặp phải cú sốc tâm lý, đau khổ, khóc nhiều dẫn đến động thai, ra máu, sinh non.


4/ Bé quấy khóc, khó nuôi, ảnh hưởng xấu đến sức khỏe, tính cách sau này


Tâm trạng của mẹ bầu không tốt sẽ kéo theo sức khỏe không tốt, ảnh hưởng đến bào thai. Vì hormone cảm xúc của cơ thể mẹ tiết ra sẽ truyền trực tiếp vào thai nhi. Con đẻ ra khó ăn khó ngủ, hay quấy khóc, rối loạn tiêu hóa, yếu ớt, đề kháng kém, khó thích ứng với môi trường… Về tính cách, bé sẽ nhút nhát, trầm lắng, khép kín, không thích giao tiếp với nhiều người.


Vì vậy, các mẹ bầu hãy cố gắng kiểm soát cảm xúc ổn định trong suốt thai kỳ. Không nên lo lắng thái quá, khi có vấn đề gì không vui thì nên tìm người tâm sự để trút bớt gánh nặng. Có thể thẳng thắn nhắc bố quan tâm mình hơn, tìm thú vui nào đó để đầu óc thoải mái, thư giãn. Đồng thời, nên chú ý chế độ ăn uống và tập thể dục nhẹ nhàng mỗi ngày sẽ rất tốt cho cơ thể và thai nhi.