Vợ chồng tôi cứ đinh ninh đã trang bị đầy đủ những thứ cần thiết cho con trai lớp 4 khi qua trường mới nhưng khi bắt gặp con ngồi co ro trong bộ đồng phục rộng thùng thình chiều hôm đó tim tôi như thắt lại. Hóa ra có một thứ rất quan trọng mà con mình vẫn thiếu trong nhiều năm qua và nó đang tạo áp lực cho thằng bé trong chặng đường sắp tới…
Tôi thật sự bế tắc khi gõ những dòng chữ này, hình ảnh cu Ben (tên ở trường là Thắng) ngồi khóc bù lu bù loa cạnh toilet trường rồi giương đôi mắt trong veo còn nhòe nước hỏi mẹ: “Mẹ ơi, sao con lại thấp hơn các bạn? Các bạn cứ gọi con là Thắng lùn không à, chẳng bạn nào muốn chơi chung với đứa lùn tẹt như con cả” cứ ám ảnh trong tâm trí. Tôi nào biết áp lực về chiều cao đã khiến con mình ra nông nỗi này.
Ngay từ khi Ben đi nhà trẻ đã trở thành “tâm điểm” cho các bà mẹ khác bàn tán vì thằng bé thuộc dạng thấp và còi nhất lớp. Nhiều người còn nghi ngờ tôi “khai gian” tuổi con chứ sao gần 3 tuổi mà như cây nấm lùn. Thật sự lúc đó tôi chẳng để ý gì nhiều đến vấn đề này, đơn giản là hai vợ chồng đều thuộc dạng “chân dài” thì con làm gì có cơ hội lùn.
Với ý nghĩ này nên ngay từ nhỏ cu Ben cũng được chăm một cách tự nhiên nhất. Trong khi bạn bè chạy đôn chạy đáo tìm đủ loại thực phẩm giúp con tăng chiều cao, thậm chí lên 1 cái lịch hẳn hoi ngày nào ăn gì, uống gì thì Ben nhà tôi ăn được bao nhiêu thì ăn, con không chịu sữa chua, váng sữa thì tôi cũng chả ép. Lần khám định kỳ nào, thằng bé cũng được bác sĩ cho hộp canxi thiệt bự để uống nhưng bữa nào nhớ thì tôi cho con uống, không thì thôi.
Chỉ vì chiều cao hạn chế mà con tôi tự ti và bắt đầu “sợ” nhiều thứ như vậy
Những năm sau ấy, tức là khi Ben đi học lớp 1, 2, 3 vẫn bị “lép vế” về chiều cao, cân nặng và “đội sổ” khoản ốm vặt. Nhiều lần, câu hỏi thằng bé hỏi nhiều nhất là: “Mẹ ơi, sao con thấp hơn các bạn vậy?” chứ không phải là bài toán hay đoạn văn trong sách. Con còn kể có hôm con giúp bạn Hằng lau bảng nhưng nhón chân hoài cũng không lau được hết nên các bạn cười ầm lên. Đáp lại vẻ lo lắng của con, tôi chỉ nói tỉnh bơ là chiều cao không quan trọng rồi khuyên con chú tâm học giỏi là được. Thi thoảng, con tôi tỏ ra buồn rầu vì có “máu” văn nghệ giống bố nhưng hiếm khi được tham gia vì cô giáo bảo con không cao bằng các bạn nên không đẹp đội hình. Có lần đang xem chương trình quảng cáo, con vội reo lên: "Mẹ ơi mai mốt con muốn cao như chú này nè, con mà cao vầy thì chẳng bạn nào dám bắt nạt con nữa đâu”. Có điều những lúc ấy tôi chỉ nạt con mà không đủ tinh tế để nhận ra những thiệt thòi con đang chịu đựng.
Giữa tháng 6 này, công việc vợ chồng tôi có sự thay đổi nên quyết định chuyển chỗ ở, Ben vì thế cũng chuyển qua trường mới. Chiều nào tôi cũng hỏi thăm chuyện học hành, trường lớp nhưng đáp lại vẻ hào hứng của mẹ là ánh mắt buồn buồn của con, tay mân mê bộ đồng phục rộng thùng thình. Thấy có gì đó không ổn nên tôi dành nhiều thời gian đón con hơn. Hôm đó tôi thấy con ngồi 1 góc gần toilet của trường, vừa thấy mẹ là đã òa khóc: “Con không muốn đi học nữa đâu mẹ ơi, các bạn cứ nói con lùn, con thấp nên chẳng thèm chơi với con gì hết. Đá bóng hay trốn tìm cũng không cho con chơi chung vì con lùn, không giúp được đồng đội. Đi học thì ngày nào cũng ngồi bàn đầu nhưng mấy bạn nam phía dưới cứ chọc con là về nhà kêu mẹ mua cho cái ghế cao chứ không thì cô giáo cũng không thấy con đâu… Mấy bạn nữ cũng nói chỉ thích con trai cao to thôi”.
Tôi quá sốc trước những gì con vừa kể, chuyện gì đang xảy ra với con tôi thế này? Tôi lờ mờ nhận ra chiều cao và sự tự tin luôn tỷ lệ thuận với nhau. Chỉ vì thấp còi hơn các bạn mà những năm qua thằng bé đã sống trong tự ti, mặc cảm và mất nhiều cơ hội thể hiện khả năng của mình. Vậy mà trước giờ chúng tôi chưa bao giờ quan tâm đến điều này, cứ nghĩ trẻ con đến lúc cần cao sẽ cao. Nhưng thật sự tôi đang hoang mang không hiểu vì sao thằng bé dù được chăm sóc đủ đầy mà vẫn không phát triển chiều cao, chẳng phải người ta nói cao là do di truyền sao?
Phải làm sao để con tôi không còn là “bé hạt tiêu” nữa vì cứ tiếp tục thế này, tôi sợ thằng bé không thể nào hòa nhập với bạn bè, lớp học, rồi tương lai con tôi sẽ ra sao? Các mẹ ơi, giờ tôi làm gì cho con đây? Ai có cách nào hay gỡ rối giúp tôi với, tôi rối quá chẳng nghĩ được gì nữa hết!