Một buổi chiều tại tinh xá Kỳ Viên, khung cảnh thật yên bình. Gió khẽ thổi qua hàng cây xanh mát, nắng vàng tỏa xuống mặt hồ làm phản chiếu những vệt sáng lấp lánh.


Trong giảng đường, Tôn giả Nan Đà Ca đang thuyết Pháp cho các vị Tỳ kheo. Ngài ngồi trên pháp tòa, điềm đạm giảng giải. Giọng Ngài thuyết rất vừa chừng, nhưng vang xa và lay động thính chúng. Ngài soi tỏ những nghi hoặc và khúc mắc một cách rất nhẹ nhàng.


Đức Thế Tôn lúc ấy từ tịnh thất xả thiền đi tới giảng đường, lúc này cửa giảng đường đang đóng chặt. Thế Tôn không muốn làm gián đoạn thời Pháp, Người lặng lẽ đứng bên ngoài, chờ đến khi bài Pháp kết thúc.


Khi cánh cửa giảng đường từ từ mở ra, bài Pháp đã chấm dứt, dáng hình uy nghi của Đức Thế Tôn bỗng xuất hiện. Các vị Tỳ kheo tỏ ra bối rối, Tôn giả Nan Đà Ca liền vội tới quỳ dưới chân Đức Thế Tôn:


- Bạch Đức Thế Tôn, chúng con xin sám hối, khi Thế Tôn đến chúng con không kịp ra tiếp đón.


Đức Thế Tôn nhìn Tôn giả ôn tồn nói:


- Lành thay, này Nan Đà Ca, Thầy đã giảng cho các vị Tỳ kheo. Thật xứng đáng cho các vị Tỳ kheo ở đây được nghe Thầy thuyết Pháp. Như Lai đã đứng ngoài cửa lắng nghe cho đến khi bài Pháp chấm dứt. 


Nhưng các vị vẫn thấy mình sơ suất với Đấng Thiện Thệ. Vì thế, Đức Thế Tôn nhẹ nhàng giảng giải tiếp: 


- Này Nan Đà Ca, khi các Thầy hội họp với nhau, có hai việc chân chánh cần phải làm, đó là nói Pháp hoặc giữ im lặng của bậc Thánh.


- Này Nan Đà Ca, Như Lai đã lắng nghe Thầy giảng. Thầy đã tuyên giảng giáo Pháp của Như Lai một cách chân chính và khéo léo. Còn Như Lai thì giữ việc im lặng của một bậc Thánh.


Hình ảnh vị đệ tử đĩnh đạc trên tòa tuyên Pháp còn Bậc Đạo Sư lặng lẽ, an định và hoan hỷ bên ngoài lắng nghe là hình ảnh vô cùng thiêng liêng và xúc động. Dù là sự “im lặng” nhưng lại cao quý hơn tất cả ngôn từ trên thế gian. Ngàn đời xưa cho đến về sau, đây sẽ là câu chuyện được truyền tụng mãi để kể về Thánh hạnh của Đức Thế Tôn và các vị đệ tử trong giáo Pháp của Người.

Trích Thánh Độ Mệnh Tôn Giả Nan Đà Ca - Đệ Nhất Giáo Giới Tỳ Kheo Ni

hình ảnh