Trưa nay bận quá không nấu đồ ăn cho bé được đành đi mua cháo dinh dưỡng một lần. Đứng chờ nhân viên mang cháo ra nhìn xung quanh tiệm cháo thấy có khu vui chơi cho trẻ dành cho ba mẹ đút cháo lúc bé đang vui chơi luôn.


Con mình cũng thuộc dạng biếng ăn, kiểu như còi còi nên mình lúc nào cũng mua đồ ăn ngon cho bé nên dư chất biếng ăn chăng? An ủi như thế…


Nhưng nhìn cảnh phải chạy nhảy theo con để đút thêm vài muỗng cháo rôi tự hào rằng “con tôi nó ăn hết cả bát đầy thế này” thì nói thật mình thà cho bé nhịn đói luôn.


Trẻ con nó không bao giờ tự bỏ đói mình đâu, mình cưng, mình yêu, mình thương thì ráng ráng dụ cho nó ăn thoải mái chứ cứ như hành hạ cả hai mình không làm được. Biết bao lần vì vấn đề này mà mình cãi nhau với nội, ngoại của bé suốt.


Không biết mình là người mẹ tốt hay lười, chỉ có điều ăn uống là vấn đề thiết yếu để sinh tồn mà bé không tự lập được. Thì ví dụ như vì một lý do nào đó mình không còn khả năng chăm sóc bé được nữa thì ai sẽ kiên trì làm công việc ấy???


Và đây là một trong số những việc mà cha mẹ luôn khiến bé ỷ lại và “lớn chậm” hơn các bé trên các nước.


Mình không sính ngoại nhưng mình nghĩ ở mọi lứa tuổi bé đều có thể làm được những việc vừa sức với bản thân. Ví dụ bé 1 tuổi không mang nổi vật nặng thì bé vẫn làm được việc tự gom đồ chơi sau khi chơi xong chỉ cần bạn kiên trì hướng dẫn bé. Chỉ cần mình đủ kiên trì và cương quyết không phải mình và bé đều thoải mái với nhau hơn sao?


Hôm rồi lúc đi chích ngừa cho bé, mình có nói chuyện với cặp vợ chồng kế bên, họ hỏi xem con mình bao nhiêu tháng, biết đi chưa? Và rồi họ bảo con họ hơn con mình 2 tháng nhưng vẫn chưa đứng vững, lý do là nhà cứ sợ bé bị té nên ẵm mãi. Chợt nghĩ lại ngày xưa mà ba mẹ mình cứ ẵm bồng mình như thế thì có lẽ nguyên nhà sẽ “cạp đất mà ăn” mất thôi.


Vẫn biết bây giờ mỗi nhà rất ít con nên việc cưng con cưng cháu là điều bình thường nhưng kể cả như vậy thì vẫn cần để bé được tự lập, tự chủ đối với cuộc sống của mình.


Gieo một thói quen ỷ lại thì kết cục vẫn là thiệt thòi cho chính con mình thôi các bố mẹ trẻ ạ!


Còn hỏi mình con mình ra sao mà lên mặt dạy đời thế, thì mình xin bảo rằng con mình chả ra sao cả. Nó bị lọt giường suốt nên khi ý thức được vấn đề cao và thấp thì nó biết ngoảnh cái đít lại tuôt xuống chứ không bay thẳng.


Trong quá trình tập đi cho bé nếu không ngã quá đau mình không bao giờ đỡ bé vì bé sẽ học được cách đứng dậy. Việc ăn uống của bé thì mình cho nó ăn thứ gì nó thích kể cả thứ đó ít chất dinh dưỡng cũng được, miễn là nó biết tự cho đồ ăn vào mồm để không đói là đủ. Mình là một người mẹ lười, khá vô tâm, và ít khi biết dỗ dành con trẻ lắm.


Nói tóm lại là mình ích kỉ đó mà hihihi… Mỗi người đều biết yêu thương con của mình nhưng mình chỉ hy vọng các phụ huynh sớm tìm được phương pháp yêu con và dạy con tốt nhất.