(Dân trí) - Sáng sớm, nghe qua điện thoại giọng cậu em họ nức nở “đêm qua ba con ngủ rồi không dậy nữa”. Thế là, lại một người lặng lẽ từ bỏ nhân gian này mà đi, hóa thân vào cát bụi.
Mỗi ngày, hẳn có nhiều sự ra đi của nhiều người khác nhau. Có điều, chỉ đến khi cái chết gọi tên người thân thiết ruột rà của ta, ta mới xót thương tiếc nuối, còn không chỉ thoáng buồn và dửng dưng như vừa nghe một chuyện qua đường.
Đám tang chú cả tuần mới xong vì đợi mấy cô chú từ trong Nam ra. Hôm đưa tang xong, cậu em nhỏ bi bô hỏi chú đi đâu rồi. Ba bảo vậy là xong rồi, từ nay hết có chú T, cả nhà đã lặng đi.
Còn nhớ hồi nội mất, mấy chị em tôi đón nhận tin buồn mà bàng hoàng khôn xiết. Lại ngồi với nhau để gợi bao nhiêu kỷ niệm đẹp đẽ về nội, đứa này đứa kia hối hận vì đã không kịp làm những việc cuối cùng như ăn với nội bữa cơm, ngủ với nội một đêm, ngoáy cơi trầu cho nội. Những việc rất đỗi bình thường ấy vĩnh viễn từ nay có làm được nữa đâu, nghĩ đến đó nước mắt lại chực trào. Như trước khi tiễn nội đi, ba bảo cả nhà vào nhìn nội lần cuối, biết rằng từ nay chỉ gặp lại người trong những ký ức mà thôi.
Nỗi đau lớn nhất của đời người là đôi lần phải tiễn biệt một ai đó về cõi vĩnh hằng. Rời xa thế gian nói cho cùng là một lẽ hiển nhiên của kiếp người ngắn ngủi. Phật dạy, đời người chỉ trong hơi thở, thở vào mà không thở ra nữa là hết một cuộc đời. Chẳng ai có thể đánh giá người này người kia đáng sống hay đáng chết. Một lần sinh, một lần tử, vốn dĩ không thuộc về quyền năng và sự lựa chọn của bản thân mỗi người. Lẽ vô thường, mọi vật trên đời đều thay đổi và mất đi, thế nhưng chẳng mấy ai đủ bình tĩnh đón nhận điều đó.
Anh họ ngày xưa phụ bạc người yêu cũ để cưới người con gái bây giờ. Hôm, anh nghe tin chị mất vì tai nạn, anh thảng thốt rơi đũa trong đám cưới người bạn chung, ân hận cho những thương yêu từ trong quá vãng. Anh rớt nước mắt, bảo chỉ ước được thắp nén nhang cho những năm tháng yêu thương của hai người.
Bạn còn trẻ, rời quê vào thành phố lập nghiệp và chỉ vừa nhận tháng lương đầu tiên. Bạn mất đột ngột vì tai nạn. Mẹ bạn ngất lên ngất xuống khi gặp lại con mình nay chỉ nằm yên mắt nhắm. Một thời gian sau, nỗi đau ấy vẫn chưa hề nguôi ngoai.
Có những người lặng lẽ từ bỏ nhân gian này mà đi, chẳng kịp mỉm cười nhắn gửi lời chào từ biệt, chẳng kịp để người bên cạnh thể hiện sự tiếc nuối khôn cùng. Có người lại cố tình từ bỏ cuộc sống vốn dĩ chẳng mấy dễ dàng này để đi. Cứ nghĩ, qua bờ bên kia của thế giới hẳn sẽ thoát khỏi những mệt mỏi nhọc nhằn của hiện tại, bỏ mặc người ở lại hoang hoải, thắc mắc liệu mình có tội tình gì dẫn đến sự ra đi ấy không, có làm gì mắc lỗi với người đang nằm đó. Người may mắn kịp nhìn lại người thân, kịp hình dung về mùi rơm rạ, mùi khói đốt đồng, hình dung về khoảnh đất nơi ngày xưa chôn nhau cắt rốn để dặn dò sẽ về an yên ở đó rồi mới xuôi tay.
Lời vĩnh biệt chua cay nhất cũng trong hoàn cảnh ấy, biết rằng lần cuối được trông thấy nhau. Tiền bạc danh vọng cũng chỉ là phù du nên đuổi bắt, lọc lừa gian dối nhau làm gì. Rốt cuộc, ta mang được gì về bên kia thế giới hay cốt yếu là điều còn lại ở thế giới này. Cũng như những giọt nước mắt xót thương thực ra chẳng mấy ý nghĩa với người nằm đó, có chăng là dư âm đẹp đẽ về nhau mãi còn hiện hữu.
Tôi thường bảo với bạn về sự ra đi của mẹ bạn rằng, cứ coi như mẹ bạn đã xong việc nhân gian sớm hơn những người khác nên đến lúc phải đi. Tiếc thương buồn đau sẽ còn mãi nhưng người ta vẫn phải tiếp tục sống cho hiện tại mình đang sống. Dẫu đêm về, sẽ thảng thốt khi nghe một chiếc lá vừa rụng xuống và thương sao, nhân gian này chật hẹp, không đủ chỗ cho tất cả hình hài…