Tôi là một bà mẹ chồng xấu số vì có cô con dâu không ưa mình, nếu không muốn nói là luôn coi tôi như "cái gai".
Tất nhiên, cô ấy chọn con trai tôi, chứ không phải chọn tôi, nên cô ấy có quyền khó chịu khi phải chung sống với tôi… Ngay từ buổi đầu bước chân vào nhà tôi, cô ấy dường như đã xem tôi là kẻ thù cần phải chống lại. Chồng tôi mất đã lâu, bao năm qua hai mẹ con tôi vẫn sống yên ổn cho đến khi cô ấy xuất hiện...
Ngay sau ngày cưới, con trai tôi với vẻ mặt ngại ngùng, thông báo là vợ chồng con sẽ ăn riêng. Con dâu tôi muốn độc lập, muốn được làm chủ gia đình nhỏ của mình. Tôi có nói với con trai, tôi rảnh rỗi (vì đã nghỉ hưu) mà vẫn còn khỏe nên hoàn toàn có thể giúp các con chuyện cơm nước, nhưng con trai tôi bảo vợ chồng chúng đã quyết rồi. Vậy là, trong nhà xuất hiện thêm một cái tủ lạnh nữa, dù cái cũ vẫn đủ rộng. Con trai và con dâu đều đi làm. Trưa chúng ăn ngoài hàng quán, tối về muộn nên cũng chẳng kịp nấu nướng gì, toàn ăn đồ nguội cho qua bữa. Rốt cục, con tôi bị đau dạ dày. Một lần nữa, tôi lại bảo để tôi nấu cơm tối luôn cho cả nhà, nhưng con dâu từ chối thẳng thừng. Xót con trai, tôi hay làm thêm món nọ món kia bồi dưỡng nhưng khi biết chuyện, con dâu tôi đã làm ầm lên, nó bảo chồng: “Cứ như vậy thì bao giờ anh mới thành người lớn được?”. Từ đó, con trai không dám đụng đến đồ mẹ nấu nữa.
Chuyện dọn dẹp nhà cửa cũng thật kỳ cục. Con dâu tôi chỉ lau mỗi phòng ngủ của hai đứa (trước kia là phòng riêng của con trai), phần còn lại (phòng khách, phòng ngủ của tôi, bếp, nhà vệ sinh…) thì không đụng đến. Tôi là người dọn dẹp, quét tước, lau chùi toàn bộ… Nhưng, tôi cũng chẳng nề hà gì, trước kia tôi vẫn làm hết đấy thôi. Tôi chỉ nhắc con dâu lau sàn xong đừng vắt khăn ướt ở cánh cửa phòng, sẽ làm hỏng gỗ nhưng nó cứ phớt lờ, cứ vắt ở đó như thể thách thức tôi vậy. Giờ thì ở chỗ ấy, gỗ đã thâm đen lại...
Nói chung, con dâu tôi luôn cố tỏ ra không thèm đếm xỉa đến mẹ chồng, thậm chí còn coi thường. Nhiều lần tôi đang ngồi xem tivi trong phòng khách, con dâu tôi bước vào, tỉnh bơ bấm chuyển hết kênh này sang kênh khác, một lúc chán thì quăng điều khiển lên bàn, bỏ đi. Rốt cục, tôi đành phải mua một cái tivi khác đặt trong phòng riêng.
Có hôm, con dâu tôi phải nghỉ ở nhà vì bị sốt cao. Tôi nấu cháo, gọi bác sĩ đến khám, chạy đi mua thuốc rồi bưng cháo đến tận giường. Lần ấy, tôi mới có dịp trò chuyện lâu với con dâu. Tôi ngồi kể chuyện con trai lúc còn bé, con dâu cũng tỏ ra quan tâm lắng nghe. Ấy vậy mà tối về, tôi lại nghe con dâu phàn nàn với chồng: “Mẹ không để cho em được yên, cứ kể lể những chuyện xửa xưa, thậm chí em muốn chợp mắt cũng không được...”. Kể từ đó, tôi cố gắng không nói chuyện với con dâu nữa, chỉ trả lời nếu được hỏi.
Hè vừa rồi, để tôi được khuây khỏa, bà chị họ mời tôi đến nhà chị ở chơi một thời gian. Cùng trong thành phố nên con trai thi thoảng có ghé thăm, mua trái cây cho mẹ. Tôi vẫn gọi điện về cho con, hỏi han tình hình nhà cửa. Ba tuần sau, tôi về nhà. Lúc đó con dâu đi vắng, chỉ có mình con trai đón tôi với vẻ mặt như có lỗi. Tôi bước vào phòng mình và sửng sốt vì tất cả đã thay đổi. Con trai giải thích rằng vợ chồng chúng nghĩ rằng tôi chuyển sang phòng nhỏ (tức phòng con trai tôi trước đây) thì ấm cúng hơn và đỡ phải dọn dẹp nhiều.
Chúng có hai người, ở phòng rộng sẽ hợp lý hơn. Và, chúng đã tự chuyển đổi trong lúc tôi vắng nhà. Tôi đứng ngây người trước căn phòng mà tôi và chồng tôi đã từng sống, nơi mà mọi thứ đều gợi nhớ về ông ấy... Tôi muốn khóc, nhưng một lần nữa tôi lại im lặng.
Sau chuyện đó, tôi nghĩ chắc mình phải bán nhà để chuyển đổi thành hai căn hộ chung cư. Sự hiện diện của tôi chỉ làm phiền chúng thì tốt nhất là để chúng sống riêng. Thế nhưng, khi biết ý định của tôi, con dâu đã phản đối kịch liệt. Chính tai tôi nghe con dâu bảo với chồng: “Mẹ sống được bao lâu nữa mà phải có nhà riêng. Có mà điên mới đổi biệt thự ở trung tâm để lên nhà chung cư!”.
Tôi mới 57 tuổi và đâu có bệnh tật gì, nhưng làm sao tôi có thể sống trong một ngôi nhà với một cô con dâu chỉ mong tôi chết sớm? Tôi cố nhớ xem mình đã làm điều gì khiến con dâu không hài lòng, nhưng không thể tìm thấy. Con trai tôi lại nghe vợ, không ủng hộ việc bán nhà.
Có người khuyên tôi cứ để nhà biệt thự cho vợ chồng con trai, bù lại là đòi chúng mua cho tôi một căn hộ nhỏ. Nhưng, làm sao tôi có thể làm vậy với con trai mình? Tôi không biết phải làm thế nào nữa...
Có lẽ tôi là một người mẹ chồng tồi vì tôi không yêu quý con dâu, nhưng làm sao tôi có thể yêu quý một người đã khiến cho cuộc sống của tôi trở nên nặng nề đến thế này?
Đã lâu lắm rồi tôi không khóc. Vậy mà bây giờ thi thoảng nước mắt cứ tự nhiên ứa ra…