Chúng ta đều trải qua đổ vỡ. Trước khi gặp nhau, ta sống như những kẻ bất cần, sống theo bản năng mà không biết đến hậu quả.
Vì sao anh yêu em? Câu hỏi này em vẫn thường hỏi anh và anh cũng hay tự hỏi mình. Đây là câu hỏi muôn thuở của một người đang yêu mà bất cứ ai cũng phải dành cả cuộc đời mới có thể trả lời được. Và hôm nay anh cũng chỉ có thể cho em biết một phần thôi. Phần còn lại, với sự giúp đỡ của em, anh hứa sẽ trả lời hàng ngày trong 10 năm, 20 năm, 30 năm... 58 năm nữa.
Bất cứ sinh vật nào, dù là con người, loài động vật cao cấp hay con kiến nhỏ xíu, mà đang vẫy vùng trong biển trời dông bão, nơi sống hay chết, tồn tại hay không tồn tại chỉ có ranh giới mong manh thì bản năng của nó cũng sẽ là bám vào bất cứ cái gì có thể. Nếu ông trời (cầu mong ông có trên đời) còn thấy được thì nó sẽ gặp được phao cứu sinh. Còn không, đành phó mặc cho số phận và lũ cá mập.
Ngày đầu tiên chúng ta tình cờ gặp nhau, em đã nhìn vào mắt anh mà hỏi: "Anh có phải là người si tình?". Đúng! Với người anh yêu, anh là kẻ si tình nhưng mà sao em biết? Khi mà suốt 8 năm nay, mắt anh luôn chìm trong hận thù vì bị phản bội. Sau này anh mới biết, em cũng đang đau đớn vì bị phản bội như anh. Đó là sự đồng cảm của hai sinh vật đang chơi vơi ngoài biển cả. Và đó là lý do đầu tiên, vì sao anh yêu em.
Ảnh minh họa: Nuffnang.
Chúng ta gặp nhau khi không còn trẻ nữa, không có những buổi chiều đạp xe trên phố, ngắm hoàng hôn, không có những buổi xem phim tình yêu, những món quà nho nhỏ. Thay vào đó là những cử chỉ, hành động, lời động viên lúc khó khăn, những chia sẻ, cảm thông với nỗi đớn đau, những lúc yên lặng lắng nghe tâm sự bên ly rượu (đừng say nữa, phải tỉnh táo nghe em). Em hỏi anh: "Sao anh lãng mạn thế?". Hoàn tòan không em à. Đó chỉ là bản năng của một người đàn ông trong anh. Anh có thể lắng nghe, vỗ về khi em cần. Bờ vai anh không mạnh mẽ nhưng em có thể dựa vào bất cứ lúc nào. Bởi vì khi đó, anh cũng cần một chỗ dựa trong bão tố như một sinh vật mong manh giữa biển cả bão bùng. An ủi, chia sẻ với em cũng sẽ làm anh tìm lại sự cân bằng trong cuộc sống sau bao nhiêu biến cố trong đời. Đó là lý do vì sao anh yêu em.
Chúng ta đã đều trải qua đổ vỡ. Trước khi gặp nhau, ta đều sống như những kẻ bất cần, sống theo bản năng mà không biết đến hậu quả. Liệu chúng ta sẽ duy trì cuộc sống như thế được bao lâu nếu không gặp nhau? Thức lâu mới biết đêm dài, những khi hoạn nạn mới biết ai là bạn mình. Thật đáng tiếc là chúng ta không gặp được những người bạn cho đến khi chúng ta gặp nhau. Những ngày đầu yêu em, anh đã nói rằng sẽ làm em thay đổi suy nghĩ về cuộc sống. Nếu anh không làm được điều đó thì có nghĩa là em không yêu anh hoặc anh không đủ sức để làm em thay đổi.
Cho đến hôm nay, anh có thể tự hào là đã làm em được sống và yêu như một người phụ nữ bình thường, không khói thuốc, không rượu, không những cuộc chơi vô bổ mỗi khi hết giờ làm. Đó chính là lý do vì sao anh yêu em. Anh đến với em bằng tất cả sự chân thành. Những gì anh chưa nói ra bởi vì chưa thể nói, vì anh và em, như con chim sợ cành cong, vì chúng ta đã gặp quá nhiều sự phản bội, lừa lọc (cầu mong sẽ không gặp nữa). Nhưng những gì anh đã nói ra thì đều là sự thật.
Cho dù sự thật có thể đớn đau, có thể làm ta xa nhau nhưng cả hai sẽ được thanh thản. Làm được điều đó cũng là một lý do để anh yêu em. Và còn nhiều, rất nhiều những lý do vì sao mà anh yêu em, nhưng anh sẽ để dành để còn kể cho con cháu chúng ta nghe sau 10 năm, 20 năm, 30 năm... 58 năm nữa. Nhưng có một điều mà anh sẽ nói luôn. Đó là, vì đơn giản, anh yêu em và anh cần một tình yêu.