Vợ xấu, vợ đẹp vốn là đề tài luôn thu hút sự quan tâm của cánh mày râu. Lấy được một cô vợ đẹp người, đó là một may mắn lớn nhưng để sống được với nhau, cái đẹp người đó lại không phải là yếu tố quyết định.


Vợ tôi xấu thì sao, nấu ăn ngon là được



Chị em hàng xóm, người ngoài nhìn tôi, ai cũng nói tôi giống như trai Hàn vậy, vì đẹp trai lại còn có gu ăn mặc. Tôi cũng không dám thừa nhận mình như vậy. Nhưng mà bạn bè cứ hết lời khen nên tôi cũng nghĩ, chắc mình cũng có ưu thế về ngoại hình thật.




Ảnh minh họa


Tôi được các em xinh đẹp, chân dài nhảy vào tán tỉnh. Điều đó càng làm tôi nghĩ, chắc chắn các cô ấy bị tôi hút hồn. Cũng yêu vài 3 mối tình nhưng cuối cùng, tôi lại chọn một cô vợ có ngoại hình khá là bình thường. Trong mắt những người khác, vợ tôi là một cô gái xấu, họ bàn tán như vậy. Kể cả ngay người thân của tôi cũng bảo, tại sao tôi lại yêu một cô gái xấu như thế mà còn muốn lấy cô ấy làm vợ? Tôi hỏi người nhà tôi ‘thế mọi người có thấy cô ấy xấu tính không? Mọi người có thấy cô ấy ăn nói dễ chịu, biết ứng xử, biết trên biết dưới không? Bố mẹ có thấy cô ấy là một đầu bếp tuyệt vời trong gia đình không?’. Bố mẹ tôi gật đầu ‘ừ thì tất cả những điều đó nó có cả, chỉ là nó hơi xấu, xấu hơn các cô con dẫn về’. Tôi cười ‘con quyết định rồi, vì cô ấy có nhiều thứ mà nhiều người khác không có’. Con cũng không biết vì sao con lại yêu cô ấy nhiều như vậy. Thật lòng là con rất yêu và muốn lấy cô ấy làm vợ…



Thật ra, tôi phát hiện ra, tôi nghiện nàng từ khi nàng nấu ăn cho tôi. Những bữa ăn đơn giản nàng nấu khi mời tôi tới nhà chơi đã khiến tôi bị cuốn hút. Tôi tự hỏi, tại sao cô ấy lại có thể nấu ăn ngon như vậy? Vì trước giờ, yêu ai, tôi cũng đều đưa đi nhà hàng ăn uống, có người cũng mời tôi nhưng cũng chỉ là mời tới nhà hàng. Thế nên, lần này, cô ấy mời tôi tới nhà và tự nấu ăn cho tôi, khiến tôi cảm thấy thích thú vô cùng.



Ban đầu, tôi còn không tin rằng, cô ấy nấu ăn ngon và bày đẹp như vậy. Nhưng sau vài lần thử tài nghệ của người con gái này, tôi đã tin… Nàng thật sự nấu ăn quá ngon, quá đỉnh luôn. Bất cứ món gì tôi yêu cầu, tôi thích và bảo nàng nấu mời, nàng đều làm chỉn chu, đẹp và ngon cực kì luôn, rất hợp với khẩu vị của tôi.



Người ta nói, tình yêu của người đàn ông phải đi từ cái dạ dày thật chẳng sai chút nào. Chắc hẳn, tôi đã bị em ‘mê hoặc’ từ những bữa ăn. Em nấu ăn cực chuẩn, cực ngon. Nhìn cách em bày trí cũng rất chuyên nghiệp. Tới nhà em chơi, chỉ cần nhìn ngắm em vào bếp tôi đã thấy yêu em rồi. Em cũng là người phụ nữ có nữ công gia chánh giỏi.



Nói về cách ứng xử của em thì không chê vào đầu được. Em ăn nói dễ nghe, dịu dàng. Chưa bao giờ tôi thấy em nóng giận với bất cứ điều gì. Có chuyện gì không hay không phải, em cũng nhã nhặn giải quyết. Em không phô trương, không thích quát tháo, nói to, lúc nào cũng điềm đạm như vậy. Bản thân tôi cảm thấy ở em có điều gì đó rất đáng nể.



Em chu đáo với gia đình tôi. Kể từ ngày yêu nhau, lúc nào em cũng nghĩ sẽ tặng bố mẹ tôi quà cáp hay gì đó để bố mẹ biết mối quan hệ của chúng tôi. Nói chung, em như vậy là rát chu đáo rồi. Tôi không dám chê em điều gì. Một cô gái ngoại hình khá bình thường nhưng lại nấu ăn rất ngon đã khiến cho tôi yêu mê mệt. Tôi đâu còn nghĩ tới những lời bàn tán phía sau đó. Tôi luôn động viên em, đừng nghe thiên hạ xì xào. Người ta vốn không tin vào thứ tình yêu chân thành, chính họ mới là người nghi ngờ tình yêu nhưng lại trách cứ, sao trên đời không có tình yêu thật lòng.



Tại sao một chàng trai đẹp thì không thể yêu một cô gái bị cho là xấu? Em quan tâm người yêu, chiều người yêu, hết lòng vì người lớn, đối nhân xử thế tốt lại nấu ăn ngon, đó là điều mà không phải tìm được ở bất cứ cô gái nào.



Tất nhiên, cũng có những cô gái xinh đẹp có đầy đủ công dung ngôn hạnh, cũng nấu ăn ngon, giỏi, cũng điềm đạm, ôn hòa nhưng đã yêu em rồi, tôi thật sự cảm thấy cần em, không thể nào rời xa em. Và tôi đã nhận ra, một người phụ nữ đẹp không phải là điều quan trọng đối với tôi, mà quan trọng hơn cả chính là sự chân thành, sự bao dung, chính là tâm hồn. Và có lẽ, tôi coi trọng chuyện nữ công gia chánh của em. Tôi coi trọng tài nghệ nấu nướng của em, điều này đã làm tôi yêu em và sẵn sàng cưới em làm vợ, cả đời này ăn những bữa cơm em nấu…



Vợ tôi quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà



5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hình như tôi không thể rèn luyện được cái “bánh đúc có xương” quá xấu tính này.



Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.



Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cũ thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cũ để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.



Lúc cưới vợ hai thì cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cũ để chăm lo cho mẹ con cô ấy tốt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau cả.



5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hình như tôi không thể rèn luyện được cái “bánh đúc có xương” này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gái cô ấy rứt ruột đẻ ra được.



Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gái nó. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc mà chưa bao giờ dám đánh lại.



Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đúng là mẹ kế vừa ích kỷ vừa độc ác.



Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.



Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ấy cố ý mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.



Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 và 8 tuổi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.



Tôi lo lắng gọi điện hỏỉ vợ cũ về điều này. Vợ cũ baỏ, trước đây sống với cô âý, con trai đâu thấy gặp ác mộng gì. Vì thế, tôi đang nghi ngờ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.



Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo “Mẹ hai có làm gì con không” thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.



Rồi việc kèm con học cũng thế. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con học hát và tô chữ. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.



Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mẫu giáo, chương trình học vừa chơi vừa học mà cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.



Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đẻ nó để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo “Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đến mùng 6 Tết lại đón con lên”.



Cô ấy còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.



Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chỉ từ ngày con riêng của tôi về nhà sống thì qua đó tôi mới cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vì vợ quá xấu tính. Chẳng lẽ tôi lại phải lấy vợ ba để lo cho hai con?



Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mất.


Nguồn: http://toamviet.net/