Đôi lúc em tự hỏi em có đang hạnh phúc không?Ừ thì có, em đang khờ dại hay thực sự ngốc nghếch để hạnh phúc với mối tình tạm bợ này...


Em chẳng biết nó đã bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào mà một đứa con gái mạnh mẽ và luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ như em lại bằng lòng đứng sau hình bóng của một người khác, và chờ đợi.. Em đã từng có niềm tin vững chãi rằng mọi thứ đều có lí do, đều có thể giải thích bằng lí lẽ; nhưng sao em có vô vàn lí do để không bắt đầu với anh, có cả trăm lí lẽ để kết thúc nó bây giờ...Vậy mà em, anh và mối tình "tạm bợ" của chúng mình cứ hiện hữu, cứ quấn lấy; không buông được, cũng chẳng thể nắm chặt!


Hôm nay có thể là yêu, nhưng biết đâu mai đã chẳng còn.. đến một cái nắm tay! "Tạm bợ" là vậy anh à! Là vốn dĩ mong manh, vốn dĩ có thể tan vỡ bất cứ lúc nào, chẳng cần thêm sự có mặt của ai... chỉ đơn giản là chẳng có gì níu giữ được nhau ngoài những cảm xúc bản năng, những thứ mà em và anh, chúng ta chỉ thực sự chìm vào nó khi có thể gạt đi những bộn bề của thực tại, của lí trí...


Anh từng xoa đầu em và bảo:


Em của bây giờ thay đổi nhiều quá!


Vậy anh thương em của bây giờ hay của trước kia hơn.


Anh thương em ở mọi thời điểm, chỉ cần đó là em. Anh cũng không rõ nữa..


...


Em thích cái cảm giác nằm gọn trong vòng tay anh, được anh xoa đầu như những ngày đầu tiên em gặp anh... Cái cảm giác nhỏ bé, được thu mình và bảo bọc, em muốn quên hết đi, em lại chỉ muốn là cô bé của anh lúc nào.. Em chẳng muốn trưởng thành, cũng chẳng cần mạnh mẽ nữa. Lắm lúc em chỉ cần anh, mối tình "tạm bợ"!


Anh biết không? Em biết em chẳng thể giữ anh cho riêng mình, nên em cứ cố gắng một mình từng chút một, từng chút một. Nhưng đến lúc nào không thể một mình được nữa, em sẽ nói anh biết nhé.. Và anh phải hứa với em sẽ đến bên cạnh em, ôm em thật chặt, cho em mượn vai anh, cái nắm tay của anh... Em không phải là không có ai bên cạnh, nhưng em cần anh, "tạm bợ" một chút thôi rồi em sẽ lại mạnh mẽ và ngang bướng..

Nguồn: Sưu tầm Internet