Ngày chị với anh yêu nhau lúc đó hai người còn là các cô cậu học sinh. Tình yêu của họ không nồng nhiệt nhưng bền bỉ. Khi lên đại học mỗi người một nơi nhưng trái tim chị chưa bao giờ hướng về người khác. Anh yêu chị, nhưng cách yêu của một chàng trai lạnh lùng.


Chị hiểu tính anh nhưng vẫn chấp nhận, vì khi yêu con người ta trở nên mù quáng. Khi hai người lấy nhau, chị đang làm việc ở quê còn anh làm ở Sài Gòn. Vợ chồng mới cưới xa nhau cũng không đành nên bố mẹ chồng động viên chị vào với chồng.


Hai vợ chồng được sống cạnh nhau nên chị hạnh phúc lắm. Anh yêu chị nhưng tình yêu của anh thật khiến người khác ngột ngạt. Anh không biết nói những lời yêu thương, anh không ân cần chu đáo. Anh chỉ biết ôm chị khi đi ngủ và không để cô gái nào tán tỉnh. Anh kiếm nhiều tiền và mang về cho chị có lẽ với nhiều phụ nữ thì người chồng như vậy là quá đủ nhưng vì chị yêu anh nhiều nên đôi khi chị thấy cô đơn lạc lõng vô cùng.


Ở cái nơi xa lạ này, chị lại càng thấy cô đơn hơn. Ngày chị có em bé, anh quan tâm chị hơn. Chị nghén ngẩm anh vẫn hay mua những đồ chị muốn ăn. Chủ nhật anh đèo chị đi hóng gió, với chị chỉ cần vậy là chị đủ hạnh phúc rồi.


Chị có thai rất vất vả, không được mạnh khỏe như nhiều mẹ bầu khác. Chị bị đau ở đùi và rất khó đi lại, sức khỏe chị cũng không được tốt. Chị vẫn hay dặn dò anh rằng: “Anh đi làm nhớ về sớm với mẹ con em”. Anh gật đầu nhưng đôi khi lại quên thực hiện.


Một hôm anh mải mê với cuộc bia với đối tác, anh vốn là người rất giỏi trong công việc. Anh cũng quên dặn chị ăn cơm trước. Công việc cuốn anh đi, tới 11 giờ đêm anh thấy chị gọi nhưng lúc này đang bận tiếp khách nên anh không nghe máy. Thú thực anh thấy chị phiền vì nghĩ: “Chắc lại gọi kiểm tra mình, phụ nữ thật lằng nhằng”. Anh để chế độ im lặng và quên rằng vợ mình đang có thai.


Cuộc vui đã tàn, anh sực nhớ ra lúc nãy vợ mình gọi. Anh cầm điện thoại lên thấy hơn 10 cuộc gọi nhỡ, anh gọi lại thì đầu dây bên kia nhưng không thấy nghe máy. Anh cứ nghĩ chị đi ngủ rồi. Anh mệt mỏi về nhà lúc gần 2 giờ sáng.


Vừa đi đến cửa phòng ngủ, anh cảm nhận chân mình dẫm lên vũng nước. Anh càu nhàu: “Sao vợ mình lại đổ nước ra đây nhỉ?”. Nhìn xuống ánh đèn mờ của cầu thang rọi xuống, anh thấy không phải nước mà là máu. Anh hốt hoảng mở cánh cửa ra. Và trong phòng vợ anh đang nằm bất động trên sàn, máu chảy ra ướt cả chân, trên tay vẫn cầm chiếc điện thoại và danh sách cuộc gọi đến số “Chồng yêu”. Chị gọi cho anh khi bị ngã sảy thai nhưng anh nào hồi đáp vì anh thấy… chị phiền.


Anh gào thét, loạng choạng gọi cấp cứu. Đêm hôm đó, lần đầu tiên anh thấy bệnh viện lạnh lẽo đáng sợ đến như vậy. Nước mắt của người chồng vô tâm chợt rơi trong hối hận. Lần đầu tiên trong đời anh nhận thấy vợ mình quan trọng với mình như thế nào? Anh nghĩ về những lúc anh hờ hững vô tâm với người con gái đã hi sinh cả tuổi xuân để yêu anh, hi sinh cả đời để làm vợ anh. Giờ hối hận thì cũng đã quá muộn màng, đứa con vô tội của anh đã mất và anh có thể sẽ mất cả người vợ.


Anh thấy mình là một gã chồng khốn nạn vì đã không ở bên khi vợ con anh cần. Bác sĩ bước ra khỏi phòng mổ với cái lắc đầu. Anh khóc như 1 đứa trẻ khi nghĩ anh mất vợ mãi mãi, nhưng rồi tia hi vọng chợt lóe lên.


- Anh vào với vợ mình đi, phải mất thời gian dài cô ấy mới có thể có thai lại được, hiện tại cô ấy rất yếu. Hãy chăm sóc vợ anh cho cẩn thận.


Nỗi đau với niềm hạnh phúc trộn lẫn, anh nắm chặt lấy tay chị không dám ngủ. Chị tỉnh dậy lấy chút sức lực yếu ớt còn lại để gào thét trước nỗi đau mất con. Anh nói gì chị cũng không trả lời. Bỗng dưng chị sợ, chị thấy rùng mình trước sự vô tâm của chồng…


Đôi khi tôi tự hỏi, tại sao con người cứ đổi lỗi cho “Tính cách” khi vô tâm với người thân yêu của mình. Cuộc đời này đâu có dài, khi mình chọn yêu và gắn bó với ai đó suốt cuộc đời thì tại sao không chịu yêu thương và quan tâm lấy họ. Nhiều ông chồng định để dành sự quan tâm đó cho ai và đến bao giờ nữa, hay chờ đến lúc sắp mất người ta rồi mới chợt tỉnh ngộ.


St