Bất đồng trong cách dạy con là một trong những lý do dễ gây xung đột gia đình. Có không ít trường hợp, do một người quá cưng yêu, nuông chiều, khiến trẻ mè nheo, ỷ lại, lấy đó ra làm “tấm bình phong” mỗi khi có lỗi.
Nhiều cặp vợ chồng vẫn phàn nàn rằng, trước khi có con họ chưa từng cãi vã, thậm chí to tiếng, nhưng giờ lại thường xuyên cãi nhau chỉ vì không thể tìm được tiếng nói chung trong cách dạy dỗ con cái. Một phụ nữ phàn nàn, chồng chị rất chiều con trai, hễ con đòi gì là được nấy. Con xin tiền, anh cũng chỉ hỏi qua loa và đưa cho, anh tin tưởng tuyệt đối vào con mình. Thậm chí, khi con đến tuổi đi học, kêu mệt không chịu làm bài tập về nhà, anh không những không khuyên nhủ con lại phàn nàn “lỗi do cô giáo cho nhiều bài quá”.
Không thể chấp nhận việc anh chiều con thái quá như vậy, chị lại luôn muốn nghiêm khắc, dạy con có nền nếp, khuôn phép. Chị cũng không ngần ngại sử dụng các biện pháp mạnh tay như đánh đòn nếu con mắc lỗi. Anh phản đối và thế là vợ chồng họ cãi nhau to ngay trước mặt con. Sau mỗi lần lời qua tiếng lại như vậy, vợ chồng anh chị lại giận nhau cả tuần. Vì con, mối quan hệ giữa hai người ngày càng căng thẳng.
Nhiều gia đình cũng rơi vào tình trạng tương tự khi vợ quá chiều con, chồng lại muốn nghiêm khắc hoặc ngược lại, nhưng hai người mạnh ai nấy dạy con theo cách của mình. Kết quả là vợ chồng liên tục cãi nhau ngay trước mặt con, còn bản thân đứa trẻ cũng không biết phải nên thế nào. Không ít người vẫn biết rằng, nếu “trống đánh xuôi, kèn thổi ngược”, đứa trẻ sẽ mất phương hướng, không biết đâu là đúng, đâu là sai, thậm chí còn biết "lợi dụng" sự bất hòa của người lớn để đạt được ý muốn của mình. Như cậu bé trong câu chuyện nêu trên, biết bố luôn yêu chiều nên thường lợi dụng việc này để dựa dẫm, làm “tấm bình phong” mỗi khi có lỗi và phản kháng lại mẹ. Chưa kể nhiều đứa trẻ cảm thấy chán nản, thất vọng khi chứng kiến bố mẹ cãi cọ nhau trước mặt mình và “phá bĩnh" mọi nỗ lực giáo dục của bố mẹ. Điều này là hết sức nguy hiểm.
st