Em lậy anh.Tỉnh lại đi.Anh vẫn k hiểu dc rằng anh là 1 thằng chồng vô dụng nhất quả đất.Bản thân a k biết tự lo cho mình.Còn đòi lo cho em và con.Cho anh thời gian thử thách 1 năm nhưng anh đã làm dc gì nào. Mỗi tháng em chỉ cần đúng 2tr để con đi học.Anh còn k lo dc.Ng ta đóng học đầu tháng thì giữa tháng a mới vay nợ nọ kia ở đâu dc 1 ít.Anh nói em quay về.Quay về thì anh cho vợ con anh ăn cám à. Mà xin lỗi cám còn k có mà ăn ấy chứ.
Một năm qua anh nhìn lại. A có đc những gì????
Em cũng muốn cố gắng tha thứ. Quên đi mọi nỗi đau anh dành cho em. Em cố gắng quên hết. Để nhìn a thay đổi. Nhưng a k hề xoay chuyển. Anh vẫn đàn đúm. Bạn bè. K thể bỏ dc thói hư tật xấu. Nói chung là anh họ nguyễn tên y vân. Em chán lắm. Em k thể chờ mãi dc. Anh đang k phải là yêu em. Mà là anh đang trói buộc làm khổ em đó. Anh giải thoát cho em cũng là cho chính mình. Anh k phải sống trong cảm giác tội lỗi mỗi khi anh về nhà có 1 mình. Nhưng chỉ lúc đó thôi. Còn ban ngày. Anh thử hỏi anh nghĩ tới vợ con anh dc mấy giây. Hay rảnh rang là anh cắm mặt vào điện tử. Hết giờ k lo về nhà còn trà đá chém gió. Rồi vay vay nợ nợ lãi lãi. Em mệt lắm. Nghĩ tới là em khiếp đảm. Tính em k để trong bụng được. Tức lên là em lại nói. Em lại đay nghiến. Lúc đó thì sao. Anh lại trở lại là con thú.Em suốt đời k quên đâu.Cảnh em mang bầu 7 tháng anh còn đè em ra đánh.Em hận anh tận xương tủy bảo sao mà sống dc với anh vui vẻ đây.Em mang bầu ư.Là thời gian khủng khiếp nhất.Người ta thì phải cảm thấy hp.Còn anh thì cho em lĩnh đủ.Đòn roi ghẻ lạnh. Đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác. 9 tháng mang thai . Thì 7 tháng cãi nhau đánh nhau... anh bỏ đi chơi bời đàn đúm.Ngày em sinh con. Bảo anh bế con anh còn ngập ngừng k thèm bế nó.Em đi đẻ còn phải từ trong song cửa tuồn tiền ra cho a đi mua đồ. A biết k. Đấy là tiền họ hàng chị em nhà em thương dúi cho đấy. Tiền cho mua sữa bỉm đấy.Ng ta chăm bà đẻ sáng trưa tối đủ 3 bữa dc ăn .Trưa chưa đến giờ chồng ng ta đã chờ ở cửa phòng để ào vào rồi. Anh thì sao nào. Bữa thì mẹ anh đưa. Bữa thì anh ngủ quên ở đâu đó cùng cặp lồng cơm của em. Đến mức vợ chồng chị cùng giường thấy tội quá còn hỏi em ăn k để a đi mua cho. Co luc ng ta thuong con bao ru em ăn cùng cho vui. Em xấu hổ giữ cái sĩ diện. Nói em k đói. Em ăn sáng no rồi. ... em mới uống sữa ạ.... ti tỉ lý do. Or chồng em đang mang cơm đến rồi ạ.....Thực tế thì sao. Đấy là uất nghẹn mà no. có cơm lúc đó chắc cũng k nuốt dc. Tối nhìn chồng ng ta chăm con chăm vợ mà em thèm khát vô cùng. Chồng mình thù ngủ lăn ra.... Giờ a nói e cho a cơ hội. E tha thứ cho a. Vậy 4 năm trôi đi em bỏ qua cho anh bn lần a có đếm dc k.Ừ.Anh nói giờ anh chán sống 1 mình nên a cần.Đến lúc anh chán gia đình anh lại bỏ rơi nó như lúc trước thôi. Cái cảm giác sống lẻ loi cô đơn trong gia đình anh.Em đã thấm lắm rồi.Em càng lo lắng cố gắng chăm sóc gđ thì anh lại thế nào.Bỏ rơi em bơ vơ.Sinh con đc 1 tháng thì a đón em từ nhà ngoại về.Ở cữ dc 1 tháng.Mà có khi k đến ấy chứ.Cứ sáng 5h-6h dạy em chợ búa lo nghĩ mua gì ăn gì cho gđ anh 7 ng.Về đến nhà em cắm mặt vào chăm con ăn uống.Nghỉ ngơi chưa dc bao lâu thì phải nấu cơm trưa.Rùi lại cho con ăn trưa.Con ngủ thì lại tranh thủ dọn các phòng khác.Chiều lại lo nấu cơm tối cho cả gđ.Nấu xong tự xúc 1 bát ô tô trộn tất cả lại như cơm chó ấy.1 mình ăn vội vàng lại lo chạy lên chăm con.Ăn xong thì xuống rửa bát.Dọn dẹp bếp núc.Quanh quanh lên nhà dọn phòng mình.Đống bừa bãi a thải ra khi di làm về ấy, quần áo giặt giũ phơi phóng cũng đến 12h 30 đêm mới đc giấc ngủ. Em thì như thế vẫn bị chê trách.Nhưng e k cần.E bỏ qua mọi ng.Em chỉ cần anh đồng cảm.Đứng về phía em thôi.Nhưng anh lại rất hay. Anh bỏ mặc em 1 mình với mớ hỗn độn. Sáng anh ngủ 7h45 a mới dạy đi làm 8h. Trưa anh về ăn cơm xing lăn ra ngủ. 1h chiều a dạy đi làm. 5h chiều a về. Lên nhà nằm chơi. Nào là lái ô tô điện tử. Anh lo sửa chữa ô tô. Nó rất quan trọng với anh. Haaa. Mặc vợ anh cun cút tủi thân. Anh còn phải lo chơi điện tử ở máy tính nữa kia.K dừng dc. Đấy là về sớm nhé. Còn k.Hết giờ cơ quan ngày ngày anh phải ra bách khoa. Ngồi uống trà đá chém gió với lũ bạn cờ bạc.Hết giờ đề đóm cơ.Hazaaa.Chuyên đời em bị mẹ anh hỏi chồng con đi đâu mà con k biết à..... rồi có con dâu mới đi so sánh em với nó. Nói nó khéo léo nọ kia.Haaaaa Giờ em nghĩ mẹ anh đã thấm thía nhiều rồi.Haaaa.Đứa nào mới là thật lòng.Haha.Trước mẹ anh và cô ấy biến em thành ô sin cho nhà anh.Vì anh là 1 thằng ngu k biết bảo vệ vợ mình.Vì mấy chuyện vớ vẩn đặt điều rồi thêm móc.Anh cũng đã đứng về phía họ. Quay lưng ghẻ lạnh với em. Thực sự lúc ấy em tuyệt vọng vô cùng. Em k cần ai hiểu chỉ cần chồng mình thông cảm thôi nhưng anh thì đối với em ntn. Bây giờ a nghĩ lại chắc cũng nhớ ra 1 vài diều. Em cố gắng vun đắp thì a lại càng phá. Đến ngày em k thể chịu dc nữa rồi em mới phải bế con ra đi. Đứa con 1 tuổi bé bỏng ốm yếu.Haaaa.Giờ thù emm cười dc rồi. Cười cho em.Cười chua xót cho bố mẹ anh đã bị nó biến thành ô sin cao cấp. Nghe mẹ anh bây giờ so sánh em với cô con dâu đó em thấy nực cười lắm.Cả nhà họp lại để nói xấu nó .Tâng em lên.Tiếc nuối em ah.Anh biết k.Em cũng đã từng ngồi ở chỗ giếng trời ấy.Nghe rất rõ từng lời nhà anh họp lại nói xấu em. Haaaaa. Hay lắm. Hay lắm lắm anh ạ.
4 năm rồi. Em đã tha thứ cho anh nhiều lần. Cũng đã vì anh cầu xin em. Cũng vì em mủi lòng. Cũng vì nghĩ thương con nên em bỏ qua tất cả. Cố gắng k nghĩ đến cú sốc lúc đó. Nhưng anh vẫn thế. K thay dổi. Đúng là giang sơn khó đổi. Bản tính khó dời. Em đến nhà anh k phải vì em thèm khát dc trở lại cái gia dình ấy mà vì lễ nghĩa. Có việc thì e vẫn đến cho trọn. Haaa. Nhưng anh thấy k. Ngay trước mặt anh. Bác anh chửi em. Sỉ nhục em. Đuổi em cút mẹ mày đi. Mẹ chồng mày cũng ghét mày lắm. Mày đến làm gì.... rồi thế nọ kia. ( mẹ anh k thể hiện chắc bác a k nói thế đâu nhỉ. Hay như anh nói. Bác anh bị điên. Thế nên mới ế .Ở vậy chả ma nào vác đi)nhưng mà đấy là anh nói với e thôi.Còn lúc đó anh ngồi im.K nói .Chỉ bảo em thôi k dc cãi. Haaa. Em là gì của anh đâu mà k dc cãi. Em được mời đến. K phải em tự rước thân.Việc nhà anh là mẹ anh nói em về. Chứ em đâu sáng suốt làm gì cho mệt thân em.Thế mà lại hay.Đến lại bị ăn chửi.K những chửi em.Mà em đưa con về. Bác anh còn chửi duổi nó.Rồi đủ các thể loại ăn nói bẩn tính.Trẻ con có tội gì hả anh.Em hỏi anh nó có tội gì.Chửi mắng nó dè bỉu. Nói con mẹ mày nọ kia.Làm con bé cứ ôm mặt không không. Rồi chạy biến đi.Em ức lắm nhưng cũng k thèm nói nữa.Dù sao nhà cũng đang có công việc. Chỉ là đưa con về chơi 1 vài ngày vì ông bà nội bảo cho về từ hôm trc. Còn em chỉ là về chơi chốc lát rồi lại đi. Đến lúc chào về thì sao. Cả nhà họ hàng cô dì chú bác nội ngoại ngồi đó. Em chào hỏi lịch sự để ra về.Bác anh làm ngay câu.Cút mẹ mày đi...Làm cả nhà cười ồ lên.Em cũng cười anh ạ.Cười cho bản thân em dc ra khỏi cái gia đình này.May mắn thật.Cười cho cái bà bác vô học của anh.Phép lịch sự tối thiểu cũng k có để mà giữ. Gần đây bản thân em cũng cảm nhận dc sự thay đổi của những ng trong gd anh. Nhất là mẹ anh. Em đoán là đã dc cô em dâu của em điều trị cho thấm thía rồi.Nhưng chắc là trước đây mẹ anh đi họ hàng nội ngoại buôn chuyện nên mới sinh ra chuyện bà bác như thế....anh nói xin em tha thứ mà quay về ư.A đếm thử em cố gắng với anh bn lần rồi nhỉ. Em nghĩ thương con.Nhưng giờ thì e quyết tâm rồi anh ạ. Vì 3 năm qua anh vẫn thế.Sống k mục đích.K tiếng nói.K suy nghĩ k kinh tế.Dựa dẫm vào ng khác.K biết tự làm bất cứ vc gì.Vậy a nghĩ xem.Lý do nào để em quay lại.Khi chính anh khi chán gia dình.Đánh đập em.Em bế con đi nó ốm đau như thế a k thèm giữ.Em nói anh phải đóng chi phí cho con đi học.A trả lời ntn.(Em cho con đi học em đi mà trả tiền. A có cho nó đi đâu) em k bao giờ quên anh ạ.Thử hỏi ng bố như thế có đáng để nói anh nhớ con anh muốn dc ôm con ngủ với con k????Đáng nhẽ em phải tước quyền làm bố của a từ lâu rồi.Vì a k xứng đáng.Nhưng dù sao nó vẫn là con anh. Nên em kệ. Anh biết k. Viết những dòng này thì ký ức ngày đó lạ tràn về. Tim em như bị bóp nghẹn. Em k thở dc vì uất ức. Trên cương vị 1 ng vợ ng con dâu em đã làm gì sai nào. Có chăng tại em k biết nịnh nọt để rồi bị như thế. Em thương bố mẹ anh lắm đấy nhưng giờ là do mẹ anh tự làm tự hứng hậu quả.Mọi việc đã muộn quá rồi anh ạ. Đã là đường thẳng 1 lối hẹp. Đi quEm lậy anh.Tỉnh lại đi.Anh vẫn k hiểu dc rằng anh là 1 thằng chồng vô dụng nhất quả đất.Bản thân a k biết tự lo cho mình.Còn đòi lo cho em và con.Cho anh thời gian thử thách 1 năm nhưng anh đã làm dc gì nào. Mỗi tháng em chỉ cần đúng 2tr để con đi học.Anh còn k lo dc.Ng ta đóng học đầu tháng thì giữa tháng a mới vay nợ nọ kia ở đâu dc 1 ít.Anh nói em quay về.Quay về thì anh cho vợ con anh ăn cám à. Mà xin lỗi cám còn k có mà ăn ấy chứ.
Một năm qua anh nhìn lại. A có đc những gì????
Em cũng muốn cố gắng tha thứ. Quên đi mọi nỗi đau anh dành cho em. Em cố gắng quên hết. Để nhìn a thay đổi. Nhưng a k hề xoay chuyển. Anh vẫn đàn đúm. Bạn bè. K thể bỏ dc thói hư tật xấu. Nói chung là anh họ nguyễn tên y vân. Em chán lắm. Em k thể chờ mãi dc. Anh đang k phải là yêu em. Mà là anh đang trói buộc làm khổ em đó. Anh giải thoát cho em cũng là cho chính mình. Anh k phải sống trong cảm giác tội lỗi mỗi khi anh về nhà có 1 mình. Nhưng chỉ lúc đó thôi. Còn ban ngày. Anh thử hỏi anh nghĩ tới vợ con anh dc mấy giây. Hay rảnh rang là anh cắm mặt vào điện tử. Hết giờ k lo về nhà còn trà đá chém gió. Rồi vay vay nợ nợ lãi lãi. Em mệt lắm. Nghĩ tới là em khiếp đảm. Tính em k để trong bụng được. Tức lên là em lại nói. Em lại đay nghiến. Lúc đó thì sao. Anh lại trở lại là con thú.Em suốt đời k quên đâu.Cảnh em mang bầu 7 tháng anh còn đè em ra đánh.Em hận anh tận xương tủy bảo sao mà sống dc với anh vui vẻ đây.Em mang bầu ư.Là thời gian khủng khiếp nhất.Người ta thì phải cảm thấy hp.Còn anh thì cho em lĩnh đủ.Đòn roi ghẻ lạnh. Đau đớn cả tinh thần lẫn thể xác. 9 tháng mang thai . Thì 7 tháng cãi nhau đánh nhau... anh bỏ đi chơi bời đàn đúm.Ngày em sinh con. Bảo anh bế con anh còn ngập ngừng k thèm bế nó.Em đi đẻ còn phải từ trong song cửa tuồn tiền ra cho a đi mua đồ. A biết k. Đấy là tiền họ hàng chị em nhà em thương dúi cho đấy. Tiền cho mua sữa bỉm đấy.Ng ta chăm bà đẻ sáng trưa tối đủ 3 bữa dc ăn .Trưa chưa đến giờ chồng ng ta đã chờ ở cửa phòng để ào vào rồi. Anh thì sao nào. Bữa thì mẹ anh đưa. Bữa thì anh ngủ quên ở đâu đó cùng cặp lồng cơm của em. Đến mức vợ chồng chị cùng giường thấy tội quá còn hỏi em ăn k để a đi mua cho. Co luc ng ta thuong con bao ru em ăn cùng cho vui. Em xấu hổ giữ cái sĩ diện. Nói em k đói. Em ăn sáng no rồi. ... em mới uống sữa ạ.... ti tỉ lý do. Or chồng em đang mang cơm đến rồi ạ.....Thực tế thì sao. Đấy là uất nghẹn mà no. có cơm lúc đó chắc cũng k nuốt dc. Tối nhìn chồng ng ta chăm con chăm vợ mà em thèm khát vô cùng. Chồng mình thù ngủ lăn ra.... Giờ a nói e cho a cơ hội. E tha thứ cho a. Vậy 4 năm trôi đi em bỏ qua cho anh bn lần a có đếm dc k.Ừ.Anh nói giờ anh chán sống 1 mình nên a cần.Đến lúc anh chán gia đình anh lại bỏ rơi nó như lúc trước thôi. Cái cảm giác sống lẻ loi cô đơn trong gia đình anh.Em đã thấm lắm rồi.Em càng lo lắng cố gắng chăm sóc gđ thì anh lại thế nào.Bỏ rơi em bơ vơ.Sinh con đc 1 tháng thì a đón em từ nhà ngoại về.Ở cữ dc 1 tháng.Mà có khi k đến ấy chứ.Cứ sáng 5h-6h dạy em chợ búa lo nghĩ mua gì ăn gì cho gđ anh 7 ng.Về đến nhà em cắm mặt vào chăm con ăn uống.Nghỉ ngơi chưa dc bao lâu thì phải nấu cơm trưa.Rùi lại cho con ăn trưa.Con ngủ thì lại tranh thủ dọn các phòng khác.Chiều lại lo nấu cơm tối cho cả gđ.Nấu xong tự xúc 1 bát ô tô trộn tất cả lại như cơm chó ấy.1 mình ăn vội vàng lại lo chạy lên chăm con.Ăn xong thì xuống rửa bát.Dọn dẹp bếp núc.Quanh quanh lên nhà dọn phòng mình.Đống bừa bãi a thải ra khi di làm về ấy, quần áo giặt giũ phơi phóng cũng đến 12h 30 đêm mới đc giấc ngủ. Em thì như thế vẫn bị chê trách.Nhưng e k cần.E bỏ qua mọi ng.Em chỉ cần anh đồng cảm.Đứng về phía em thôi.Nhưng anh lại rất hay. Anh bỏ mặc em 1 mình với mớ hỗn độn. Sáng anh ngủ 7h45 a mới dạy đi làm 8h. Trưa anh về ăn cơm xing lăn ra ngủ. 1h chiều a dạy đi làm. 5h chiều a về. Lên nhà nằm chơi. Nào là lái ô tô điện tử. Anh lo sửa chữa ô tô. Nó rất quan trọng với anh. Haaa. Mặc vợ anh cun cút tủi thân. Anh còn phải lo chơi điện tử ở máy tính nữa kia.K dừng dc. Đấy là về sớm nhé. Còn k.Hết giờ cơ quan ngày ngày anh phải ra bách khoa. Ngồi uống trà đá chém gió với lũ bạn cờ bạc.Hết giờ đề đóm cơ.Hazaaa.Chuyên đời em bị mẹ anh hỏi chồng con đi đâu mà con k biết à..... rồi có con dâu mới đi so sánh em với nó. Nói nó khéo léo nọ kia.Haaaaa Giờ em nghĩ mẹ anh đã thấm thía nhiều rồi.Haaaa.Đứa nào mới là thật lòng.Haha.Trước mẹ anh và cô ấy biến em thành ô sin cho nhà anh.Vì anh là 1 thằng ngu k biết bảo vệ vợ mình.Vì mấy chuyện vớ vẩn đặt điều rồi thêm móc.Anh cũng đã đứng về phía họ. Quay lưng ghẻ lạnh với em. Thực sự lúc ấy em tuyệt vọng vô cùng. Em k cần ai hiểu chỉ cần chồng mình thông cảm thôi nhưng anh thì đối với em ntn. Bây giờ a nghĩ lại chắc cũng nhớ ra 1 vài diều. Em cố gắng vun đắp thì a lại càng phá. Đến ngày em k thể chịu dc nữa rồi em mới phải bế con ra đi. Đứa con 1 tuổi bé bỏng ốm yếu.Haaaa.Giờ thù emm cười dc rồi. Cười cho em.Cười chua xót cho bố mẹ anh đã bị nó biến thành ô sin cao cấp. Nghe mẹ anh bây giờ so sánh em với cô con dâu đó em thấy nực cười lắm.Cả nhà họp lại để nói xấu nó .Tâng em lên.Tiếc nuối em ah.Anh biết k.Em cũng đã từng ngồi ở chỗ giếng trời ấy.Nghe rất rõ từng lời nhà anh họp lại nói xấu em. Haaaaa. Hay lắm. Hay lắm lắm anh ạ.
4 năm rồi. Em đã tha thứ cho anh nhiều lần. Cũng đã vì anh cầu xin em. Cũng vì em mủi lòng. Cũng vì nghĩ thương con nên em bỏ qua tất cả. Cố gắng k nghĩ đến cú sốc lúc đó. Nhưng anh vẫn thế. K thay dổi. Đúng là giang sơn khó đổi. Bản tính khó dời. Em đến nhà anh k phải vì em thèm khát dc trở lại cái gia dình ấy mà vì lễ nghĩa. Có việc thì e vẫn đến cho trọn. Haaa. Nhưng anh thấy k. Ngay trước mặt anh. Bác anh chửi em. Sỉ nhục em. Đuổi em cút mẹ mày đi. Mẹ chồng mày cũng ghét mày lắm. Mày đến làm gì.... rồi thế nọ kia. ( mẹ anh k thể hiện chắc bác a k nói thế đâu nhỉ. Hay như anh nói. Bác anh bị điên. Thế nên mới ế .Ở vậy chả ma nào vác đi)nhưng mà đấy là anh nói với e thôi.Còn lúc đó anh ngồi im.K nói .Chỉ bảo em thôi k dc cãi. Haaa. Em là gì của anh đâu mà k dc cãi. Em được mời đến. K phải em tự rước thân.Việc nhà anh là mẹ anh nói em về. Chứ em đâu sáng suốt làm gì cho mệt thân em.Thế mà lại hay.Đến lại bị ăn chửi.K những chửi em.Mà em đưa con về. Bác anh còn chửi duổi nó.Rồi đủ các thể loại ăn nói bẩn tính.Trẻ con có tội gì hả anh.Em hỏi anh nó có tội gì.Chửi mắng nó dè bỉu. Nói con mẹ mày nọ kia.Làm con bé cứ ôm mặt không không. Rồi chạy biến đi.Em ức lắm nhưng cũng k thèm nói nữa.Dù sao nhà cũng đang có công việc. Chỉ là đưa con về chơi 1 vài ngày vì ông bà nội bảo cho về từ hôm trc. Còn em chỉ là về chơi chốc lát rồi lại đi. Đến lúc chào về thì sao. Cả nhà họ hàng cô dì chú bác nội ngoại ngồi đó. Em chào hỏi lịch sự để ra về.Bác anh làm ngay câu.Cút mẹ mày đi...Làm cả nhà cười ồ lên.Em cũng cười anh ạ.Cười cho bản thân em dc ra khỏi cái gia đình này.May mắn thật.Cười cho cái bà bác vô học của anh.Phép lịch sự tối thiểu cũng k có để mà giữ. Gần đây bản thân em cũng cảm nhận dc sự thay đổi của những ng trong gd anh. Nhất là mẹ anh. Em đoán là đã dc cô em dâu của em điều trị cho thấm thía rồi.Nhưng chắc là trước đây mẹ anh đi họ hàng nội ngoại buôn chuyện nên mới sinh ra chuyện bà bác như thế....anh nói xin em tha thứ mà quay về ư.A đếm thử em cố gắng với anh bn lần rồi nhỉ. Em nghĩ thương con.Nhưng giờ thì e quyết tâm rồi anh ạ. Vì 3 năm qua anh vẫn thế.Sống k mục đích.K tiếng nói.K suy nghĩ k kinh tế.Dựa dẫm vào ng khác.K biết tự làm bất cứ vc gì.Vậy a nghĩ xem.Lý do nào để em quay lại.Khi chính anh khi chán gia dình.Đánh đập em.Em bế con đi nó ốm đau như thế a k thèm giữ.Em nói anh phải đóng chi phí cho con đi học.A trả lời ntn.(Em cho con đi học em đi mà trả tiền. A có cho nó đi đâu) em k bao giờ quên anh ạ.Thử hỏi ng bố như thế có đáng để nói anh nhớ con anh muốn dc ôm con ngủ với con k????Đáng nhẽ em phải tước quyền làm bố của a từ lâu rồi.Vì a k xứng đáng.Nhưng dù sao nó vẫn là con anh. Nên em kệ. Anh biết k. Viết những dòng này thì ký ức ngày đó lạ tràn về. Tim em như bị bóp nghẹn. Em k thở dc vì uất ức. Trên cương vị 1 ng vợ ng con dâu em đã làm gì sai nào. Có chăng tại em k biết nịnh nọt để rồi bị như thế. Em thương bố mẹ anh lắm đấy nhưng giờ là do mẹ anh tự làm tự hứng hậu quả.Mọi việc đã muộn quá rồi anh ạ. Đã là đường thẳng 1 lối hẹp. Đi qua rồi k quay đầu lại dc đâu. Vậy nên hãy buông tha cho em.a rồi k quay đầu lại dc đâu. Vậy nên hãy buông tha cho em.