Em năm nay 23 tuổi sinh viên năm cuối một trường đại học.Gia đình em cũng trung bình.Do cách đây nhiều năm kinh tế khó khăn bố mẹ e phải làm việc ở nước ngoài nên gửi e cho bà nội nuôi dưỡng khoảng 10 năm.Đến khi học cấp 3 thì mẹ e về. Mẹ e năm nay 42 tuổi .


E cũng nghĩ là mẹ con xa cách nhiều năm nên cũng có khoảng cách tình cảm.Nhưng do mẹ e lúc nào cũng nghĩ tuổi e và tuổi mẹ khắc kị nhau nên thường xuyên chửi mắng e rất thậm tệ mặc dù đã bao nhiêu năm trôi qua e cũng đã 23 tuổi.C hỉ cần không vừa ý là mẹ sẵn sàng chửi e là ‘’con đĩ’’, ‘’con chó’’, sao mày ko chết đi,... Mẹ e đi làm công sở và có những mối quan hệ không đúng mực.E hay góp ý và bày tỏ không đồng tình thì bà cho rằng e phá hoại, e đặt điều , bịa chuyện.Là chị cả trong nhà nên ngoài đi học thì việc nhà cửa, chợ búa, cơm nước e đều lo tất.Vì thương các e còn nhỏ, trong khi mẹ e mải mê với cái công sở mà lương 1 tháng không đủ tiền đổ xăng( mẹ e đi làm không phụ được kinh tế mà chỉ lấy chỗ đi lại)


.Mỗi khi tan sở mẹ e còn không về nhà quán xuyến gia đình mà đi cafe, đi nhậu với mấy lão ở cơ quan.Nhiều khi e buồn và thất vọng ứa nước mắt khi có bà là mẹ e. Trog khi bà ăn diện mua sắm quần áo, phấn son, đi chơi như người tự do thì cả một gia đình đằng sau bỏ mặc.


Nhiều khi e không hiểu e có phải là con ruột của bà không.Mà lớn tần này rồi chỉ cần e góp ý là mẹ e sẵn sàng nhả bổ vào túm tóc, chửi bới , mạt sát e.Nhiều khi e rất tủi thân khi chưa từng được mẹ hỏi han khi ốm đau, khi mua cái quần cái áo cho con bao giờ, hay khi đi học, chuyện tình cảm ,học hành.E nhiều khi chỉ biết kể và khóc với bà nội.Mọi người trong họ hàng e cũng biết chuyện tính mẹ e ghê gớm nên họ cũng chỉ có việc mới đến chứ cũng dần xa lánh nhà e.Em không giỏi giang gì nhưng chưa hề là đứa hư hỏng chơi bời.Đến bây giờ vì gia đình mà e cũng chưa dám nghic đến chuyện riêng.Có những hấy cthời gian e bị trầm cảm , dần co mình lại không thể nói chuyện với ai, về nhà lặng lẽ như cái bóng.E cứ nghĩ lớn dần rồi mẹ e sẽ thay đổi, nhưng e thấy càng ngày mẹ e càng không kiểm soát những gì mình nói.Mọi người cũng bảo có thể mẹ e bị tiền đình, bốc hỏa hoặc tiền mãn kinh nên cũng phải thông cảm.Nhiều khi chửi bới cả bố e, họ hàng.Nhiều khi mọi người bảo e là ‘’con cố gắng học xong rồi đi lấy chồng là xong, bản tính con người rồi không sửa đc đâu’’e cứ nghĩ thời gian sau này mẹ e sẽ thay đổi nhưng bây giờ đã bao nhiêu năm rồi.Nhiều khi tức giận e hỏi bà: mẹ có thương con không? con có phải con gái cảu mẹ ko mà mẹ đối xử với con như vậy? mà bà chỉ đáp lại bằng cách chửi rủa e hỗn láo, bất hiếu, ngu dốt.


E hết sức buồn khổ khi nhìn các bạn có mẹ yêu thương dù hoàn cảnh họ có khó khăn nhưng người mẹ vẫn lo toan, chăm sóc con cái.Nhiều khi e nghĩ cả đời này e sẽ hận bà nhưng dù sao bà cũng là mẹ đẻ là người cho e cuốc sống này.E khổ tâm lắm các chị ạ!