Thời còn yêu nhau mỗi lần ôm mình để ý thấy anh có một mùi rất đặc trưng không thể lẫn vào đâu được. Nó hình như là phát ra từ cổ hay gáy gì đó, không phải là mùi nước hoa gì đâu. Mùi này nó khó tả làm sao ấy, nó không thơm nhưng cũng không có hôi, cảm giác rất là đặc trưng không biết tả như thế nào nữa. Thế rồi ôm riết cũng quen, quen luôn cái mùi đó, chỉ cần nhắm mắt lại cho ngửi cũng có thể biết được là anh.
Nhiều lúc ốm hay mệt mà được rúc vào lòng chồng với cái mùi quen thuộc ấy, ấm ấm mà nồng nồng là kiểu gì cũng đỡ ngay, nó cứ như liều thuốc an thần cho mình vậy.