Bố mẹ chồng tôi ở với vợ chồng tôi. Hôm nay tôi nghĩ làm. Sáng tôi đã nấu nồi bún để ăn Cả nhà. Định nấu thêm ít món nữa để ai muốn ăn cơm thì ăn. Mẹ chồng tôi nói thôi đừng nấu, để ăn hết đồ ăn của rồi hãy nấu và nói " Mai mày đi làm , mày tìm gì đem thì đem" tôi nói " dạ" . Chiều tôi đi rửa xe về , thấy mẹ chồng tôi đang kho thịt. Mẹ chồng tôi nói " tao quên chồng mày mai đi làm , tao khổ thịt cho mai nó đem cơm đi làm" . Tự nhiên trong lòng cảm thấy có gì đó buồn buồn tủi tủi. Mình cũng đi làm nhưng mặc kệ mình muốn tìm gì đem thì đem ăn thì tìm . Chuyện tương tự cũng thường xảy ra . Cho nên tôi cảm thấy chán nản, buồn phiền. Cảm thấy người ta coi con họ là Ngọc nhà châu báu nhưng coi con người khác là bùn lầy. Tôi có từng đọc một bài viết nói . Khi con gái lấy chồng, về nhà chồng là con gái, còn về nhà mẹ đẻ là khách. Nhưng đối với tôi thì tôi cảm thấy tôi đi lấy chồng, về nhà mẹ đẻ thì là khách , về nhà chồng thì là người dưng. Và công có từng đọc bài viết nói : con rể về nhà mẹ vợ thì được chăm sóc chu đáo tỉ mỉ, con dâu. Về nhà chồng thì là một con dâu hay bị nhà chồng soi mói bắt bẻ. Tôi thấy trong bài này là đúng với hoàn cảnh của tôi nhất. Chồng tôi mỗi khi về nhà mẹ tôi, anh ấy được chăm sóc và tôn trọng . Còn khi tôi về nhà chồng thì tôi ko cảm thấy được tình thương và sự chê chở của nhà chồng. Tuy tôi là tuổi Mão, nhưng suốt đời đều bị tuổi thân.