Gần 1 năm chúng mình chính thức làm vợ chồng! Thời gian quá ngắn để e có thể nói "e đang hạnh phúc vô bờ bến!" Để có dc ngày hôm nay e với a đã từng trải qua quãng thời gian rất khó khăn, đấu tranh tư tưởng và cả đấu tranh với nhau nữa!
Chúng mình đến với nhau ko hẳn vì tình yêu, tình yêu khi ấy còn mơ hồ lắm! E đến với a vì e thấy mình nhiều tuổi, mình cần 1 gđ, mình cần những đứa con...a đến với e cũng vì sự thúc giục của ng thân, vì cha mẹ cần a có gđ, sau cuộc hôn nhân kéo dài 2 tháng đổ vỡ mấy năm nay a khép mình, sống nội tâm và bất cần! E hiểu và đôi khi e sợ, e ko muốn bước đến nhưng e cũng sợ tuổi mình cao sinh đẻ sẽ khó khăn nên e đã nhắm mắt đưa chân bước bừa :p
Ngày cưới mình e ko hề khóc, e chỉ ko hiểu mình đang làm gì? Đúng hay sai? Nên hay ko? E hiểu mẹ vui vì dù mẹ ko nói nhưng e nghĩ mẹ cũng lo lắng chuyện chồng con của em lắm! Làm e có 1 chút động lực..
Chúng mình cãi nhau miết thôi, ngồi trên xe hoa gần 100 cây số mình cũng ko cười nổi, ko ai hài lòng với ai? E muốn thời gian quay lại để e hủy bỏ cái đám cưới này, để e rời xa a, e sợ quãng thời gian đầy đau khổ sau này,..
Xe hoa đỗ trc cổng, a 1 mình bước ra khỏi xe,..e ngồi thất thần bên trong, người vô cảm..
Trưa ngày hôm sau tất cả đã dc dọn dẹp sạch sẽ, nhà mình có khách và a uống hơi nhieu, e mệt và buồn ngủ dọn dẹp mâm cơm bừa bãi 1 cách uể oải, a đuổi e ra khỏi nhà, quát e sang bên bà, e đã ngồi khóc suốt cả chiều hôm đó bên nhà bà, e tự hỏi mình liệu có sống dc với 1 ng như a ko??
Suốt những ngày tháng sau đó mình cãi nhau triền miên, khỏi phải nói e chán ntn, e ko đếm dc bao nhiêu lần muốn từ bỏ, bao nhieu lần muốn chạy trốn,..e chính thức thừa nhận mình thất bại!!
3 tháng sau e mang thai, a vui mừng ko kể siết vì e biết a yêu trẻ con nhường nào, e nghĩ con sẽ khiến a thay đổi, sẽ là sợi dây gắn kết chúng mình với nhau! Nhưng ko, những ngày vui cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay! A thậm trí còn làm e đau hơn, thất vọng nhiều hơn! 3 lần a xách vali ra khỏi nhà làm e càng muốn buông xuôi, 2 gđ can thiệp nhưng bố lại bênh anh quá! Khi ấy e hiểu, vì gì a đến nông nỗi này, vì có ng luôn bênh vực che chở khi a sai trái!
Thời gian cứ trôi..
Tần xuất cãi nhau càng ít đi và giờ gần như ko còn tiếng cãi vã trong cuộc sống của mình nữa! A yêu và chiều e, e cảm nhận dc tình yêu của a qua từng cử chỉ, lời nói , thậm trí hơi thở của a cũng làm e cảm thấy đầy yêu thương! E tin và thực sự yêu anh tự lúc nào e cũng ko biết! E chỉ muốn cám ơn a đã đến bên e, cám ơn ng cũ đã từ bỏ a, cám ơn thời gian cho em hiểu a,..cám ơn tất cả những khó khăn đã qua để giờ e trân trọng hiện tại! Giờ thì em hiểu, tình yêu là vì nhau mà thay đổi, mà tốt đẹp lên, ko ai sinh ra mà đã hợp nhau rồi, tình yêu là cùng nhau vun đắp, xây dựng!
Chồng ah, em yêu anh!
Ps: mình viết những điều này có thể ck mình đọc dc, hoặc ko, nhưng mình muốn các bạn đang thất vọng với cuộc hôn nhân của mình thì hãy tin rằng biết đâu đó chỉ là bước đệm cho những ngày hạnh phúc sau này! Chúc tất cả các bạn hp! Và đừng bao giờ hết hy vọng!