Các chị ơi, các chi tư vấn cho em với. Em đang rất mệt mỏi và bế tắc. Em viết lá thư này nhưng không biết có nên gửi cho ck không
Chồng yêu quý,
Có lẽ anh rất bất ngờ khi nhận được email của em.
Chúng mình yêu nhau cũng 7-8 năm rồi nhỉ. Và lấy nhau được gần 2 năm. Và con trai là trái ngọt của mối tình ấy. Đó là khoảng thời gian khá dài cho một đời người. Có niềm vui, có hạnh phúc, có đau khổ nước mắt và bồng bột của tuổi trẻ. Chúng mình đã cùng nhau trải qua những năm tháng của tuổi thanh xuân. Li tan rồi tái hợp. Em những tưởng thời gian cùng những thử thách sóng gió ấy đã giúp em hiểu anh. Hiểu gia đình anh, hiểu tình cảm của cta. Nhưng hình như không phải vậy.
Ngta bảo 5 năm đầu của hôn nhân là khoảng thời gian ngọt ngào nhất,hạnh phúc nhất nhưng cũng lắm khổ đau, thử thách nhất. Khi 2 con người xa lạ về sống dưới 1 mái nhà, cùng trải qua những khó khăn thử thách và trách nhiệm mới sẽ nảy sinh nhiều vấn đề làm ảnh hưởng tới tình cảm vợ chồng.
Hai năm về làm dâu nhà anh, sống với trách nhiệm làm vợ làm mẹ và làm dâu con. Em luôn cố gắng vun vén cho gia đình, quan tâm tới mọi người, thăm hỏi, động viên chăm sóc lẫn nhau khi ốm đau. Em cố gắng làm vừa lòng mọi người, tâm sự chia sẻ vói mẹ anh khi mẹ buồn hay khó khăn. (Anh chưa bao giờ nói rõ với em về hoàn cảnh gia đình anh).Em không có tiền, không thể giúp đỡ về mặt tài chính nên muốn động viên tinh thần cho mnguoi. Em chưa bao giờ bảo anh phải để riêng tiền lo riêng cho gia đình nhỏ của mình ( dù hàng xóm thường khuyên em nên tự lo tiết kiệm chứ k thể gánh nổi gia đình m và rằng nhà m nợ nhìu mà chi tiêu hoang phí). Em biết tất cả những điều ấy nhưng em luôn dặn anh tiết kiệm tiền để đưa cho bà lo trả nợ. Em k tơ tưỏng cái gì làm của riêng. Em cũng chẳng oán trách gì bố mẹ. Em tự thấy chẳng có gì hổ thẹn với lương tâm. Chẳng làm gì sai trái ( 1cách chủ tâm). Emcũng có những viêc làm k đúng. Vì k ai có thể tự tin m k làm gì sai. Em luôn lo cho gia đình ck,muốn đi làm tiết kiệm để kiếm tiền. Ai cho em tiền từ tiền sinh con đến mừng tuổi, đến cho chác hàng ngày, tiền em đi làm được 2 tháng, tiền lo tiêu tết, tiền của hồi môn... Em đều đưa cho mẹ. Thỉnh thoảng em vẫn phải về xin tiền bme mình để chi tiêu thuốc men bỉm sữa cho con. Đó là tất cả những gì mà em có thể làm được em đều đã làm.
Về đối nhân xử thế, em chưa bao giờ hỗn láo với bmẹ anh, mặt nặng mày nhẹ ( như mẹ nói). Em vẫn chào hỏi trò chuyện với mng. Nhưng em sống khép kín hơn vì tâm em đang buồn. Chứ e đâu cố tình làm như vậy. Sao khi mẹ anh hay em anh buồn, được quyền không nói không rằng, hỏi không thèm đáp, mặt mày cau có mà em cứ phải chưng ra cái vẻ mặt tươi như hoa????
Nhưng em nhận được gì?
Anh đã bao giờ nhận ra sao bây giờ v mình lại gầy thế? Sao v ăn ít thế? Sao v buồn thế? Sao v hay khóc thế? Anh đã khi nào hỏi thăm em bằng sự quan tâm thực sự? Người dưng nước lã cuối tuần cũng mới về quê còn nhận ra sao e buồn thế, sao em gầy thế,? Còn anh thì sao. Tâm sự với a, anh thường chỉ im lặng hoặc nói những câu chẳng suy nghĩ trước sau. Sau đó sẽ phóng vù xe máy đi đâu đó hoặc lăn ra ngủ hay nghịch dthoai. Có lẽ a nghĩ em quá nhỏ nhen, quá soi mói? Hay anh sẽ thấy khó xử,bên tình bên hiếu bên nào nặng hơn? Ngta nghe thấy sẽ bảo em xui khiến anh. Nhưng anh à, e k bắt a fải công nhận e đúng nhưng ít ra a cũng nên bày tỏ quan điểm của m, để em nhận ra nếu em sai hay để an ủi động viên em.
Anh có kế hoạch gì cho tương lai? Hay sẽ theo sự sắp xếp của bme? Mng thường chê vợ ck m chậm chạp k bít làm ăn. Vì thế m sẽ càng cần cố gắng để k fải fụ thuộc hay ă bám ai.
Về bme, em rất cảm ơn bme vì đã quan tâm, chăm sóc 2 mẹ con bao lâu nay. Nhưng có những việc khiến em rất buồn.
Khi em góp ý 1 vấn đề gì đó, mẹ lại nghĩ em chấp nhặt lời nói. Nếu em muốn sống kiểu như thế, kiểu mc nàng dâu thì mẹ sẽ sống as thế. Vậy thì làm sao e có thể nói với mẹ. E đâu có thể tâm sự vs ai. Nói vs anh anh lại chán nản vò đầu bứt tai khổ sở " sao em k nói thẳng vs mẹ". Ok vậy em phải làm gì trong hoàn cảnh này.
Mẹ hay đi xem bói, anh cũng biết.và mỗi lần mẹ về sẽ bảo: ông / bà ấy bảo số anh chán lắm, số em cũng chán. sau này cũng k có tiền. Bme phải lo suốt cho vc m tới chết. Vc m sẽ chẳng khá giả gì, Phải chật vật để có tiền. Rồi sau này ông nội ghét vợ ck m,qúy cô con gái.Còn con gái thì tốt lắm. Sau này bme được nhờ. Nhà ck các cô có điều kiện có tiền cao sang lắm ( chắc sau này các cô sẽ cho bme tiền trả nợ) . Có lẽ số m như vậy thật. Nhưng mẹ k nên nói ra. Hết lần này tới lần khác, em cũng phải suy nghĩ chứ. Em không tin vào bói toán. Nhưng nghe nhiều nó khiến em chán nản, thất vọng và nghĩ chắc sau này như vậy thật. Vì các ông bà ấy đều bói thế mà.Em k muốn cứ mãi thành gánh nặng cho mng. Em đã từng đi làm sau khi sinh nhưng k thể trụ được, không fai vì áp lực cv mà vì áp lực tâm lí. Em k muốn ngta cứ coi tương lai của m chắc chắn như thế. Như bị coi thường ấy. Có lúc em nghĩ sẽ k để a đi vs bố vì số m đằng nào cũng vậy.k thể giàu có đc.thì cứ ở thành phố cho sướng, lên rừng làm gì???? Nhưng đó chỉ là em nghĩ trong lúc chán đời bế tắc. Còn a làm gì e k ngăn cản. Chỉ cần từ khi con bắt đầu đi học lớp 1 anh fải có trách nhiệm vs con. Còn 3 năm nữa thôi. Anh lo mà trả nợ vs bmẹ
Con gái mẹ đi lấy ck, mẹ chi vài chục triệu mua sắm quần áo quà cáp cho nhà thông gia nhưng chẳng khi nào mẹ kêu. Có lẽ vì nhà ấy giàu có nên sau này con gái sẽ báo hiếu lại mẹ chăng? Gặp bme em mẹ thường chẳng chủ động chào trc, đôi khi hỏi mẹ k đáp lời hoặc trả lời qua lời qua loa rồi lại tiếp tục đọc mấy tin báo rẻ tiền . Nhưng lại vồn vã chào hỏi nc cả tiếng đồng hồ vs họ hàng nhà thông gia giù có kia. Em có chút chạnh lòng khi ngta kể vs e về thái độ ấy của mẹ và e để ý. Có kẽ vì bme nghèo chứ k cao sang giàu có như nhà thông gia kia.
Hôm trxc anh nói vs mẹ như vậy là sai .E cũng động viên mẹ, gọi cho các bác đvien mẹ. Vậy mà mng lại quay lại nói e k ra sao. em láo toét, xui ck làm láo. Nói em.là " dâu tây" Trc đây a hiền lành đâu có như vậy. Rồi bảo mẹ chiều con dâu nên e mới vậy. Rồi bảo em ỷ lại ănbám con lớn như vậy mà k đi làm. K bit ai nói mà cả công nhân của me cũng biết. Ngta rêu rao làng trên xóm dưới và kể lại cho em.em cảm thấy bị xúc phạm, thất vọng như bị phản bội. Khi m dành hết tc quan tâm lo lắng cho ngta. Nhưng ngta lại suy nghĩ m xấu xa đê tiện như vậy. Bảo sao em có thể vui vẻ cười đùa as k có gì xảy ra. Nhưng anh à, em cũng là 1 đứa đc bme em giáo dục nghiêm khắc, được ăn học đàng hoàng, đã đi làm và bươn trải ngoài xã hội 5 năm đủ để em hiu và trưởng thành. Nên em k bao giờ xui a làm những việc vô đạo đức. Vì em tin a cũng k mù quáng tới nỗi nghe em xúi giục lóa toét. Em cũng k muốn ck m là người vô lễ bất hiếu như ngta nói. và em cần sự tôn trọng của a cũng như gia đình nên k bao giờ làm và suy nghĩ như thế.
Con m 1,5 tuổi nhưng e chưa đi làm. Em làm vậy vì nghe theo quyết định của a và nhà ck và cũng vì thương con. Khi con đc mấy tháng em cũng đi 2 tháng. Và em đã phải bỏ về vì con khá quấn mẹ, vì lo con khóc,ăn k lo. Vì nhà ck bảo kệ cứ ở nhà cho con cứng cáp cai sữa rồi đi làm. Ở nhà bme nuôi ck nuôi. Bảo e tham tiền vội vã đi làm. Nhưng giờ ngta lại nói em k lo đi làm vun vén gđ, nói em ăn bám. Vì con nên e nhịn nhục nuốt nc mắt vào trong.
Con m đc 19 tháng, em đi làm 2 tháng và về ngoại khá thường xuyên( tổng chắc cũng phải 3 tháng). Vậy là ở nhà khoảng 14 tháng. Em đưa nhà ck anh tiền mng cho khi sinh con, tiền mừng tuổi của con các năm, của hồi môn, tiền tết mua sắm đồ, tiền mng cho chác linh tinh...cũng gần 30 tr. Vs mức sống như ở quê m chắc em ăn khoảng như vậy là đủ. Chưa kể a đưa cho mẹ 1-2 rôi 3-4 tr/th. Dù có đợt nửa năm a k có tiền đưa mẹ vì a chuyển cty, cv có chút trục trặc. Vì phần lớn tiền bỉm sữa của con là e tự chi riêng (tất nhiên cũng tiêu lạm vào tiền của mẹ và mẹ mua đồ cho cháu ).
Về phần e gái anh, em nghĩ anh nên đứng ở cương vị ngưòi ck người con người anh để hiểu cho e và nhắc nhở em m. Em và em gái anh đều đi làm dâu. Nên e nghĩ hơn ai hết e ấy nên hiểu cư xử và nói năng như thế nào để k lam người khác chạnh lòng. Em bít em ấy khó tính, hay cáu gắt cả vs bme. Nhưng cái gì cũng nên có giới hạn. Về tuổi đời và thứ bậc trong gia đình em vẫn là chị mà.
Em chẳng định nói ra những lời này, chẳng định tâm sự cùng a. Nhưng e đã quá mỏi mệt, có những khi em k thể cười, k thể ăn nổi miếng cơm, người bủn rủn chân k thể bưóc. A cũng mệt mỏi khi e khó tính hơn, k vui vẻ vs a. nhưng hi vọng a đặt m vào vị trí của e để hỉu cho e 1 lần. Em bit trong trái tim anh còn phaỉbdành chỗ cho gia đình anh,anh chị em anh. Em và con chỉ ở 1 góc nhỏ nào đó vì dẫu sao vẫn khác máu tanh lòng mà.