Chào cả nhà, mình có khúc mắc, k tâm sự được ai và mình không rõ mình có suy nghĩ như vậy có phải sai k nữa?

Bắt đầu sẽ dài dòng 1 chút nhưng mình muốn nói ra cho mn cùng hiểu hơn hoàn cảnh của mình. 


2vc mình cưới nhau được khoảng 10 năm, đang có bé gái 4t. Chồng mình con trong gia đình không mấy khá giả, ba mẹ ly hôn, mẹ chồng 1 mình nuôi 2 chị em chồng từ khi chồng mình học cấp 3, cũng vất vả. Bà có công việc buôn bán cũng được gọi là ổn, không quá giàu nhưng nếu tiết kiệm cũng có của để dành, nhưng ba chồng cv k ổn định.

2vc cưới nhau lúc 2 đứa mới đi làm chưa có để dành nên giai đoạn đó ba mẹ mình phải hỗ trợ rất nhìu, mình còn phải vay ngân hàng để trang trải đám cưới (vì lúc đó chồng k đủ tiêu chuẩn vay), ngay cả lo trang trí hay tiền bàn tiệc ở nhà chồng cũng là 2 đứa trang trải. 


Nói tới thì tủi thân, k ai lo cho phòng tân hôn mà vì sợ ba mẹ mình về sẽ thấy bùn và xót con gái nên mình phải rướng lo sao tươm tất ở nhà trai, cũng như phòng 2 đứa phải tự mua giấy dán tường về trang trí cho nhìn đỡ đỡ chút.

Chắc do mn vô tư, tiệc cưới xong tối đếm tiền đọc bì này bì kia bao nhiêu ngay trước mặt mình, dù mình k có ý định động vào (dù mình trang trải khá nhiều đó), đã xác định thôi ở nhà trai thì để bà thu. 


Nhà 2 đứa ở thành phố, ở sau khi kết hôn cũng do ba mẹ góp góp số tiền góp ban đầu để 2 vc k phải đi thuê nhà sau cưới thì tội quá, gia đình mình ba mẹ công chức, cũng thương con, sợ con gái khổ. 


Nhưng mà ở bao lâu thì đếm đầu ngón tay số lần ba mẹ chồng lên thăm 2 vc. Ba chồng thì khỏi nói, k gây thêm chuyện là đã hạnh phúc lắm rồi chứ đừng nói quan tâm, hay lo cho ai. 


Mình khó có e bé mãi mới cấn bầu thì cũng k có mẹ chồng chăm sóc gì mấy, đến khi đẻ bà lên thăm như khách cũng chả ở lại chăm con dâu được 1 đêm, giai đoạn mình nghỉ thai sản k ai phụ, 2 mẹ con thì cũng chả mấy khi bà lên hay gọi đt hay gửi gì lên cho 2 mẹ con để thể hiện sự quan tâm. 


Mình bùn lắm, lúc nào cũng chỉ là ba mẹ mình ngược xuôi lên xuống chăm con, chăm cháu, đến cả khi con đi học hay ốm, vc đi làm k có ai giữ, nghỉ phép tới mức ảnh hưởng cv, ba mẹ mình cũng chạy ngược chạy xuôi, ba mẹ chồng mình thì...

Những lúc thế mình bùn, tủi, cảm thấy sao k nhờ được gì phía nhà chồng hết, sau cố bảo bản thân thế cũng có cái hay k phụ thuộc, k bị can thiệp cuộc sống riêng, cũng k ai nói gì mình, k có cảnh mc nàng dâu. 

Tụi mình giờ cs đã ổn hơn trước nhiều, nhưng cũng chưa tới mức quá giàu, ba mẹ mình giờ mẹ nghỉ hưu, ba cv k được như ý nên cũng không dư dả như xưa nữa, nhưng ông bà k than 1 lời, vẫn thể hiện mình sống thoải mái (dù mình biết là chắt chiu lắm) rồi lại dồn tiền bạc gửi đồ này kia cho con, cho cháu. Vì mún về già có cs ổn hơn, đồng ra đồng vào hơn nên ba mẹ mình xây nhà yến và có mượn tiền vc mình. 


Nên nhìu khi lo 2 bên nên tụi mình cũng chả dư dả mấy, nhà cửa 2 đứa cũng chưa gọi là ổn, căn nhà đang ở hiện đã chật khi có thêm e bé, ông bà ra vô ngủ phòng khách. Mình luôn mún có tiền đổi căn lớn hơn, 3 pn (hiện 1pn) cho con 1 phòng riêng, ba mẹ vào chơi có phòng riêng mà vẫn chưa đủ điều kiện. 


Thì giờ chồng bảo nhà mc cũ quá rồi, phải xây chứ không ở được nữa, mình cũng thấy uh đúng là cũ rồi, k có cách nào khác là phải xây, nhưng bà ở quê có mình, có cần thiết phải xây cho bự không mn, nếu có tiền thì uh đã xây thì xây hẳn cho to 1 lần, nhưng làm gì có tiền hả mn, nếu xây bà bỏ 1 ít, tụi mình phải vay thêm chứ k thể nào đủ cả, giờ còn mún xây 2 tầng, trong khi chỉ 1 ng ở, có cần phải thế không?

Mình cứ nghĩ cảnh xây nhà thật to ở quê cho hoành tránh, rồi chả ai ở, trong khi vc con mình, ba mẹ mình chen nhau trong căn hộ 52m2, 1 pn, làm sao mình chịu được hả mn. 


Việc xây nhà chồng có nói với mình, nhưng mình chả nghe mẹ chồng nói gì là uh mẹ tính xây nhà, chắc k đủ phải mượn vc con hay ntn đó, sao k ai nói gì mình cả, chồng mình có vay, hay có đưa thì cũng là gồng gánh công sức của cả 2, chứ đâu phải mình chồng (hay con bà) đâu mà sao bà k gọi nói mình 1 tiếng. 


Mình bùn và giận lắm nhưng mình k mún nói quá nhiều để vc mất vui, mình hèn qá nhỉ. 


Ba mẹ chồng có ngày nào chăm con, chăm cháu, có ngày nào chăm cháu ốm, có pha sữa cho cháu bao giờ, có đưa đón cháu đi học, tại sao lúc nào cũng là ba mẹ mình, chỉ nhà ngoại, k có bóng dáng nhà nội.  Rồi giờ mún căn nhà to, mình k chịu nổi, đau lắm, thà họ thương mình đi, xưa giờ lo cho mình đi, mình cam tâm, chứ giờ mình k cam tâm. 


mn cho mình biết với, mình suy nghĩ thế có sai ko? Làm sao để bớt bùn hả mn