Vừa bước vào cuộc sống hôn nhân có 4 tháng mà e đã cảm thấy chán nản rồi các c ạ.cứ sống ntn chắc e stress mà chết mất.e chỉ trách mình tìm hiểu không kĩ thôi.bố chồng e mất rồi còn mẹ chồng.dưới chồng e còn 1 em cô .nói là dâu cả nhưng e ít tuổi nhất gia đình vì chồng e 35 tuổi,em chồng 30 tuổi đã lập gia đình và có 2 con .Mới cưới nhưng 2 tháng nữa là em sinh em bé rồi.tg mang thai nhẽ ra bà bầu phải thật thoải mái về tinh thần nhưng từ lúc lấy chồng đến h e chả bao giờ có thể cười dc các c ạ.cũng vì chuyện ntn : em chồng e đã lập gia đình,có 2 con 1 thằng 4 tuổi.1 thằng 2 tuổi.Mặc dù đã có nhà riêng cách nhà chồng e 1km nhưng việc : ăn, uống,ngủ sinh hoạt của cả gia đình 4 người vẫn bên nhà ngoại ( là nhà chồng e ) .cơm nước trong nhà 2 vợ chồng ko bao giờ làm chỉ có : mẹ chồng, chồng e, em làm.thậm chí vào bữa cơm cũng ko bón con để bà bón.việc tắm táp.đưa đón đi học cũng là mẹ chồng e.


Hồi chưa cưới e có tìm hiểu thì biết dc đã có nhà riêng chứ e ko ngờ có nhà riêng rồi.anh trai lấy vợ rồi mà em ấy vẫn ở ntn.


em rể thì tg rảnh chả bao giờ chăm con.giao khoán hết cho bà ngoại.đến con ốm cũng bà ngoại đưa đi viện còn nó đi chơi,đi đánh bạc.e thấy e cô cũng lạ thật để mẹ đẻ mình quần quật cả ngày lẫn đêm mà vẫn nhìn được


2 tháng nữa em sinh con rồi.nếu cứ tiếp tục ở ntn thì e cũng chẳng biết sống sao nữa các c ạ.nói chuyện với chồng e bảo em cô cũng fai có trách nhiệm đi .đi làm về thì về nhà của mình mà cơm nước cho chồng con.nhưng chồng e cũng chả nói j cả .


dâu rể ở cùng 1 nhà nhiều cái bất tiện lắm các c ạ.


nhiều lúc e nghĩ quẩn chả nhẽ bỏ chồng tự ra ngoài ở cho rảnh nợ.


các chị cho e lời khuyên với ạ