Tâm sự...cảm ơn những ai đã đọc và thấu hiểu câu chuyện của riêng tôi.
Chào cả nhà.Tôi k giỏi viết lách nhưng có lẽ sự bế tắc,cô đơn đã cho tôi động lực để viết ra những lời này.
Tôi sinh năm 1991, Tốt nghiệp khoa CNTT của 1 trường cao đẳng.Học xong được nhà trường phân đi công tác tại tập đoàn nhưng vì cảm thấy k phù hợp nên nghỉ & ra kinh doanh riêng.Khởi nghiệp trong lĩnh vực nhà hàng .Tôi làm ở tỉnh nhỏ chứ k làm ở Hà Nội vì chi phí đắt đỏ ,mặc dù rất muốn nhưng vì kinh tế k cho phép.21t khởi nghiệp ,ban đầu chỉ là 1 quán nhỏ chừng 40m2 kê được 6 bàn.Cũng muốn vừa làm vừa học hỏi.Nhưng may thay quán đông khách ngay từ cái ngày đầu tiên.Việc kinh doanh diễn ra khá thuận lợi & thu nhập ổn định.Cũng dễ thấy vì cái ngày đó trong 1 thành phố đang phát triển lại chưa có 1 nhà hàng ,quán nhậu nào.Tôi nhận thấy tính thời điểm trong kinh doanh cực kì quan trọng.
Mọi thứ dần phát triển ,quy mô quán k còn đáp ứng đủ để phục vụ khách vì quá đông.Ngày đó tôi có làm chung với thằng bạn thân,2 thằng khá là hợp nhau.Chúng tôi quyết định mở 1 nhà hàng quy mô tầm cỡ lớn hơn,lúc đó 2 thằng cũng đã có 1 chút dư dả.1 nhà hàng,rồi 2 nhà hàng,3 nhà hàng.Ở 1 cái thành phố bé tí mà có tới 3 cái nhà hàng của mình phủ sóng.Có nhiều người bảo lố nhưng k.Tất cả mọi cái đều hoạt động rất tốt, thu nhập ổn định,lượng khách đều.Sau này cũng khá có tiếng vang & thường xuyên đc lên truyền hình của tỉnh.
Năm đó sau khi mọi thứ đã ổn định ,tôi phải về Hà Nội để lo chuyện học hành.Việc kinh doanh & điều hành tôi giao toàn bộ cho thằng bạn.Tất cả mọi việc đều tốt đẹp.Cho đến một ngày tôi cảm thấy có cái j đó cứ lấn cần trong người & k còn yêu thích cái nghành này nữa.Các bạn biết vì sao k? Vì tính chất nhà hàng làm đồ tươi & giết mổ khá nhiều.Luật hoa quả chẳng chừa 1 ai, k tự mình làm nhưng cũng là gián tiếp ,tôi nghĩ vậy.Tôi là người hướng phật nhiều, hay đi chùa & tham gia các lễ hội phật giáo,đền chùa.Được nghe nhiều về kinh thánh, đạo lí.
Rồi cũng đến lúc tôi từ bỏ nó sau chuyến thăm Miền Tây đầy yêu dấu.Năm 2015 tôi có cơ hội được đi du lịch thăm Miền Tây vùng sông nước 7 ngày.Ghé thăm những vựa hoa quả ,nông sản trong đó tôi thấy thật sự tuyệt vời.Trái cây thì tôi cũng được thưởng thức nhiều nhưng thăm vườn thăm vựa thì chưa có cơ hội.Đúng là cái cảm giác thưởng thức trái cây tại vườn nó ngon đến lạ.Nghành nông nghiệp của Việt Nam thì chắc mọi người cũng đã biết.Điệp khúc được mùa mất giá năm nào cũng lặp lại.Người nông dân khổ lắm,tôi cũng xuất thân từ đó nên tôi hiểu.Chăm bón làm quanh năm mong nó đậu mùa đậu trái kiếm 1 chút thu nhập.Đến lúc nhiều quá thì lại bị thương lái ép giá.K biết thế nào, có lẽ đó là tình yêu & đam mê với nông sản (hoa quả ) .Người ta nói là yêu từ cái nhìn đầu tiên quả k sai.Chuyến đi kết thúc tôi về & cứ suy nghĩ mãi.Muốn làm cái j đó mà có thể chưa sẵn sàng.Kinh nghiệm chưa đủ.Tôi quyết định lên kế hoạch nghiên cứu & đặt mục tiêu tìm tòi ,học hỏi dần.Khoảng thời gian đó tôi bắt đầu rút dần cổ phần ở các nhà hàng lại.Giữa năm 2016 tôi nhận lời làm mảng thời trang nữ ( đồ thiết kế ) với một người b khác.T biết về marketing ,biết chạy ads ,...còn bạn tôi lo nguồn hàng.1 trải nghiệm mới .Lợi nhuận khá cao ,nhưng vấn đề lớn nhất nó nằm ở phần xử lí hàng tồn kho.Tính đi tính lại lợi nhuận cứ nằm mãi ở hàng tồn kho.
Đúng là chẳng nói trước hay tính trước được điều gì.Ai cũng biết chúng ta vừa trải qua 1 cuộc đại dịch khủng khiếp như thế nào.Công việc kinh doanh của tôi sa sút cũng bắt đầu từ đó.Năm 2019 đại dịch bắt đầu xảy đến.Nghành nhà hàng thì các bạn biết là bị ảnh hưởng nhiều ntn rồi đúng không.Biết là thua rồi ,nhưng cũng k bỏ đó mà chạy đi được.Vì toàn bộ nhà hàng là chúng tôi thuê đất & xây dựng lên.Kí hợp đồng thời hạn rất dài.Còn công việc phía thời trang ,6 cửa hàng tôi đóng cửa toàn bộ chỉ còn lại cái kho để làm online.Gồng gánh lỗ chồng lỗ.Công việc bắt đầu đi xuống,mất định hướng.
Tôi quyết định nghỉ hết 2 mảng & đi vào mảng thực phẩm ,nông sản.Cụ thể là làm hoa quả.1 cuộc đại dịch cho tôi thấy thực phẩm có tính chất vững chắc trong kinh doanh & nó k bị ảnh hưởng quá nhiều.
Tôi bắt đầu nghiên cứu & mở cửa hàng đầu tiên.Có lẽ làm kinh doanh thì tình yêu & đam mê thôi k là chưa đủ.Nói như thế chắc các bạn cũng hình dung được kết quả thế nào.
Thế là gần 3 năm trời đằng đẵng gần như tôi k kiếm ra tiền.Mọi thứ cứ hao hụt mất mát dần.Buông k được bỏ không xong.Kinh doanh thua lỗ, vợ đang nuôi con nhỏ nên tôi cố gắng vẫn lo mọi thứ và k để cho vợ biết.
Tôi kết hôn năm 2018 và có con luôn.Cuộc sống nói chung là cũng khá dưa dả.Vợ tôi cũng là người ở quê xa, có nhà có xe mỗi lần về quê mát mặt lắm,bố bẹ vợ cũng vậy.
Người ta bảo đang nghèo trở nên giàu thì nhanh thích nghi ,còn ngược lại thì dễ bị sốc.Đúng vậy, cuối năm 2021 tôi bắt đầu đi xuống trầm trọng, bán xe ,cầm nhà.Lúc biết chuyện vợ tôi rầu rĩ suốt bao nhiêu ngày.Sợ áp lực lo lắng nên tôi cũng k dám nói nhiều chỉ động viên an ủi vộ.Rồi cái j đến sẽ đến, 1 ngày nọ k chịu nổi nữa vợ tôi bỏ đi mà k nói 1 lời.Kể hết mọi chuyện với gia đình 2 bên.
Đến đây tôi mới thấy cuộc đời thật trái ngang,có lẽ khúc này tôi k muốn nói sâu và việc gia đình...chỉ biết rằng kết quả hiện tại khi con người ta sa cơ thất thế.
Bạn bè ngó lơ, đến người đầu ấp tay gối với mình còn coi khinh.Có nhiều lúc tôi đã cảm thấy bất mãn & cười khinh cuộc đời này sao lại bạc bẽo đến vậy.
Cuộc đời,hãy thử vấp ngã 1 lần đi bạn sẽ thấy ai mới thực sự là người tốt,thấy được bộ mặt thật xung quanh mình.
Tồi tệ đến trầm cảm suốt 1 thời gian dài,chỉ có bố mẹ là luôn luôn ở cạnh động viên an ủi.Nhưng bố mẹ bây giờ cũng già rồi,chẳng còn lo được nhiều cho mình nữa.Nhiều lúc mình cảm thấy con người mình bất hiếu.Tuổi này rồi còn để bố mẹ phải khổ.Mặc dù đó là việc k ai mong muốn những vẫn cảm thấy áy này trong lòng.
Trong thời gian cv của mình xảy ra chuyện ,thì gia đình mình cũng xảy đến rất nhiều chuyện khác.2021 có lẽ là 1 năm tai hoạ & đáng nhớ của mình & gia đình.
Có nhiều lúc thấy buồn lắm, tuyệt vọng lắm, nhưng giờ đây phải gác lại.Vì sau mình còn con nhỏ,còn bố mẹ đã giá.Phía sau còn 2 chữ trách nhiệm k thể bỏ.
Tôi bây giờ chênh vênh lắm,mất định hướng lắm.Nhưng đời là vậy,dẫu sao cũng phải cố gắng tiếp tục .
Cảm ơn cuộc đời đã cho tôi thấy thế nào mới là cuộc sống.Tiếp tục cố gắng ...waiting for you ...tomorow.
Mong rằng sau cơn mưa trời sẽ lại sáng.
Cảm ơn cả nhà nếu ai có đọc hết câu chuyện của tôi.