Tôi với vợ cưới nhau hơn chục năm rồi. Tôi là con trưởng nên bố mẹ bắt phải ở chung với ông bà còn đứng ra hương khói sau này. Thế nhưng năm ngoái mẹ tôi bị tai biến liệt giường, vợ tôi mới giở chứng đòi ra ở riêng. Tôi không đồng ý đâu nhưng vợ làm căng, dọa sẽ ly hôn nên mới phải nghe theo.
Công bằng mà nói mẹ tôi cũng rất quá đáng. Ngay từ đầu bà đã không đồng ý cho tôi lấy vợ mình bây giờ. Bà bảo con gái tỉnh lẻ không hợp với gia cảnh nhà tôi, hơn nữa thông gia lại xa xôi cách trở muốn thăm thú nhau cũng ngại.
Dùng dằng mãi mất hai năm vợ tôi có bầu mới được mẹ đồng ý nhưng bà tuyên bố:
“Bước chân được về nhà này đã khó rồi, sống còn khó hơn”.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Bà nói là làm, hành vợ tôi từ thứ nhỏ nhặt nhất trở đi. Vợ nấu ăn bữa thì mẹ tôi chê nhạt, sau cô ấy nêm thêm muối lại kêu mặn. Có lần mẹ bê luôn cả nồi cá kho ụp thẳng vào thùng rác rồi bảo:
“Cái loại nhà quê không biết kho cá. Nhà tôi không ăn thứ tanh tưởi này”.
Lúc nào mẹ cũng chì chiết vợ tôi:
“Muốn lấy chồng giàu có nhà ở phố nên mới mồi chài chửa ễnh ra rồi bắt con tôi cưới.”.
Vợ tôi vốn là người hiền lành nên cô ấy cũng cam chịu. Rất nhiều lần tôi chứng kiến mẹ bắt bẻ vợ mình một cách quá đáng. Tôi có nói thì bị mẹ mắng là đội vợ lên đầu nên đành im. Bao nhiêu lần vợ đòi ra ở riêng nhưng mẹ không cho, bà bảo:
“Ở đây để biết lấy chồng giàu không phải sung sướng như chị nghĩ. Tôi còn sống ngày nào thì chị đừng có mong ra ở riêng”.
Mấy năm trước vợ chồng tôi làm ăn được, tiết kiệm đủ tiền để mua một căn nhà. Lúc đấy mẹ đang ốm nhưng vợ đòi ra ở riêng. Tôi ngăn không được đành nghe theo vợ. Hôm bọn tôi chuyển đi mẹ giận lắm, đang bệnh nhưng bà vẫn tuyên bố:
“Đi thì đừng bao giờ bước chân về cái nhà này nữa”.
Từ ngày ra ở riêng vợ tôi cũng không về bên nhà mẹ luôn. Lúc mẹ ốm nặng bà cứ bảo muốn gặp con dâu trưởng một lần thế nhưng vợ tôi bảo trước kia mẹ chồng hắt hủi mình như vậy giờ bà gọi về chỉ để trút giận thôi..
Bao nhiêu lần tôi với vợ cãi nhau vì cái chuyện đó nhưng cô ấy bảo thà để chồng đánh còn hơn phải về gặp mẹ. Tuần trước mẹ mất, tôi bảo vợ:
“Nghĩa tử là nghĩa tận, đằng nào em cũng là dâu trưởng trong nhà giờ quên đi chuyện ngày trước về chịu tang với anh”.
Vợ tôi lạnh lùng bảo:
“Em không về đâu, anh không nhớ những gì bà ấy nói trước lúc mình ra khỏi nhà là đừng bao giờ bước chân về đấy”.
“Nhưng về thắp cho mẹ nén hương thì chết ai”.
“Em với bà ấy sống như nào thì chết cũng như thế. Sống không tử tế với nhau chết rồi về khóc lóc giả tạo cho ai xem. Em cũng không phải con bà ấy”.
Đám tang mà không thấy dâu trưởng đâu ai cũng xúm vào hỏi làm tôi mất mặt quá. Vợ tôi đúng là cố chấp, dù rằng trước đây mẹ cũng khắt khe với cô ấy thật, nhưng cũng không đến nỗi phải tuyệt tình như vậy chứ.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet