Ngày trước vợ tôi cũng hiền lành, chẳng tính toán thiệt hơn gì cả. Thế nhưng sau khi cưới nhau vài năm, có hai đứa con rồi tính nết khác hẳn đi, giờ cô ấy cố chấp, toan tính nhiều hơn với nhà chồng, đặc biệt là mẹ tôi.
Trước bọn tôi cũng sống chung với mẹ nhưng sau khi thằng út cưới thì ra ở riêng. Hai vợ chồng cũng thuê nhà ngay ngõ mẹ ở thôi nên hầu như ngày nào cũng chạm mặt nhau. Lúc đầu tôi cũng nghĩ đất của mẹ rộng, sau này bà chia ra mình một nửa để làm nhà nên ở gần sau đỡ phải chuyển đi chuyển lại mất công.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet
Thế nhưng bọn tôi ra ở riêng được thời gian chả hiểu vợ chồng thằng em nói gì mà mẹ tôi bán một nửa thổ đất đi. Bà chẳng bàn bạc gì với tôi cả cũng không cho xu nào hết, coi như vợ chồng tôi chẳng dính dáng gì đến số tiền đó. Lúc hỏi thì mẹ bảo:
“Đất của tao thì tao bán lấy tiền gửi tiết kiệm sau này về già còn có cái trông vào. Chúng mày ở riêng rồi tự kiếm lấy mà ăn”.
Lúc đấy tôi mới biết mẹ giao sổ đỏ căn nhà còn lại cho chú út rồi. Số tiền mẹ bán suất đất bên cạnh chia một nửa cho vợ chồng chú ấy làm ăn. Vậy là tôi không được một xu một xèng nào của mẹ cả. Nghĩ cũng tức thật nhưng tính tôi vốn ôn hòa, không muốn mẹ con, anh em ruột thịt xích mích với nhau chỉ vì tiền.
Nhưng vợ tôi thì khác, cô ấy căng lắm:
“Anh ghi nhớ lại những gì mẹ đối xử với vợ chồng mình ngày hôm nay nhé. Em là em không quên đâu”.
Nghĩ cũng thiệt thòi thật nhưng tôi chẳng nói ra, cứ động viên vợ cố gắng. Tiền mẹ cho được thì tốt còn không cho cũng đành. Vợ tôi giỏi làm ăn, hai vợ chồng mở một cửa hàng buôn bán đèn chùm, dành dụm cuối cùng cũng mua được căn nhà bé bé xinh xinh rồi, còn nợ vài trăm nhưng cùng nhau cày cuốc một thời gian là trả xong.
Mấy năm nay sức khỏe mẹ tôi yếu hẳn, bà ở với vợ chồng chú út thì không hợp cứ cãi nhau suốt. Đợt trước mẹ bị đột quỵ liệt một nửa người chỉ nằm trên giường thôi. Có hôm tôi sang thăm thấy mẹ gầy gò mà xót nên hỏi em dâu mẹ ăn được không sao gầy vậy, thím ấy cắm cảu đáp:
“Bà ăn được hết hẳn một quả cam đấy bác ạ, không ít đâu”.
Tính em dâu tôi thì chao chát lắm nên mẹ cũng phải chịu đựng nhiều. Thương bà quá tôi mới nói ướm với vợ:
“Em thuê người trông cửa hàng rồi thì thỉnh thoảng qua chăm mẹ tí. Bà nằm đấy có hôm khát nước còn chẳng ai lấy cho uống”.
Vợ tôi lườm chồng.
“Bảo tiền nó chăm, em không rảnh”.
“Sao em lại nói thế, mẹ anh đấy”.
“Anh không nhớ hồi mẹ đối xử với vợ chồng mình thế nào à? có bao nhiêu đắp hết cho chú thím. Giờ ai hưởng bảo người ấy chăm,”.
Nói rồi cô ấy lì lì mặt bỏ đi. Tôi bực thái độ của vợ nhưng cũng không làm gì được. Vợ tôi vẫn còn găm chuyện hồi trước mẹ không cho tiền bán đất, có bao nhiêu đưa hết vợ chồng chú út nên giờ cô ấy đáp lại như vậy cũng dễ hiểu.
Mẹ tôi trước kia cũng quá đáng thật nên giờ cũng không thể trách con dâu không đối xử tử tế với mình. Tôi nghĩ thấy buồn chứ không trách gì vợ, giá như cô ấy có thể rộng lượng hơn một chút, bỏ qua mọi chuyện thì tốt biết mấy.
Ảnh minh họa: Nguồn Internet