Tính đến nay, mẹ đẻ em đã mất được 10 năm rồi. Từ khi em chào đời đến khi mất mẹ, em thấy bà chưa 1 ngày sống hạnh phúc. Em nghe ngoại kể rằng lúc em được hơn 1 tuổi, bố mẹ em đã ly thân và không sống cùng nhau. Tất nhiên ngày bé em ở với mẹ.
Mẹ em chỉ là công nhân dọn vệ sinh với lương tháng 5,5 triệu đồng. Ngoài ra bà cũng làm thêm rau màu, ruộng đồng nuôi em khôn lớn. Dù hoàn cảnh như vậy nhưng mẹ vẫn luôn lo cho em đầy đủ nhất mà chẳng thiếu thốn gì.
Ảnh minh họa internet.
Khi em đi học lớp 1, thấy bố mẹ các bạn đến đón ở cổng trường, em rất chạnh lòng. Em chỉ ước 1 ngày bố em quay về sống với mẹ con em. Thế nhưng điều ấy là không thể khi ông đã và đang sống cùng người phụ nữ khác như vợ chồng.
Khi em lên 10 tuổi thì mẹ em bị ung thư phổi. Mẹ em mất chỉ 2 tháng sau ngày phát hiện ra bệnh. Những ngày cuối đời của mẹ em, bố em biết tin nên cũng về chăm sóc. Thời gian ấy em thấy rất hạnh phúc vì có đầy đủ bố mẹ dù mẹ đang bệnh tật như vậy.
Khi mẹ biết mình không qua khỏi, lúc sắp lâm chung, bà cầm tay em dặn dò: “Dù mai này có chuyện gì con cũng phải ở với nhà ngoại, nhất định không được theo bố”. Để mẹ yên lòng, em vâng dạ.
Thế nhưng sau khi lo đám tang cho mẹ xong, vì em thương bố lắm, hơn nữa mẹ em cũng đã không còn. Bởi thế em đi theo bố em lên Hà Nội sống luôn. Thỉnh thoảng cuối tuần, em vẫn về nhà ông bà ngoại. Đặc biệt, tiền ăn học của em đều là do dì ruột của em (em gái mẹ đẻ em) lo liệu. Dù cho dì cũng lấy chồng xa và điều kiện kinh tế không dư dả nhưng dì vẫn cố lo cho em.
Nói chung từ lúc em 10 tuổi đến khi em 18 tuổi, tiền ăn học của em đều do dì em chu cấp dù em sống cùng bố. Nhiều lúc bố em cũng có phụ vào cùng dì nhưng không đáng kể.
Khi em 18 tuổi, bố em lại kết hôn với người phụ nữ khác. Lúc này dì em cũng già rồi. Vì thế dì mua cho em một chiếc xe máy cũ để đi lại, không phụ thuộc ai. Còn bố em thì từ đó không ỏ ê, quan tâm đến em nữa.
Thậm chí ông chẳng những có 1 vợ mà còn lăng nhăng với rất nhiều người phụ nữ khác. Từ ngày ông lấy vợ, em ra thuê trọ riêng trong 1 phòng trọ nhỏ. Khi khó khăn hay phải đóng tiền học, em xin bố tiền nhưng ông không cho. Không phải là ông không có tiền mà ông có vì làm giám đốc nhưng chỉ cho các đứa con khác của ông còn chẳng hề quan tâm đến em.
Thậm chí ông còn nói với họ hàng nhà em là cứ ngửa tay xin tiền không biết thương bố. Đến nỗi họ tưởng em là đứa mất dạy, ăn tiêu vô tội vạ, phung phí lắm. Trong khi đó, em vừa phải đi học, vừa đi làm thêm tối ngày để tự nuôi chính mình. Bố chẳng hỏi han tôi được 1 câu hay quan tâm tôi sống thế nào.
Em nghe mà đau lòng quá. Em chưa bao giờ ham tiền của bố em cả. Em chỉ có mình ông là bố mà mẹ đã mất nên khao khát được bố quan tâm chia sẻ. Vậy mà mỗi lần em nhắn tin, gọi điện cho ông, ông lại nghĩ em hết tiền hoặc gọi để xin xỏ ông.
Giờ em mới thấy, không nghe lời mẹ quả là sai trái. Có lẽ mẹ em đã quá thấu hiểu bố nên mới bỏ ông. Càng lớn em càng nhìn ra được, trên đòi này không phải cứ ruột thịt là tốt với mình. Chỉ những người đối đãi với mình hết lòng mới là ruột thịt phải không ạ?
Ảnh minh họa internet.