Chồng tôi đã từng có 1 đời vợ nhưng tôi vẫn đồng ý lấy anh. Tôi thương anh bởi sự tốt bụng, tính chịu thương chịu khó chứ chẳng phải vì bất kỳ điều gì khác.
Vợ trước của anh là 1 người phụ nữ hiền lành, cư xử tốt nên được lòng mọi người lắm. Anh kể, ngày đó gia đình 2 bên đều nghèo nên chẳng giúp đỡ được gì nhiều. Sau đám cưới, đôi vợ chồng trẻ dắt díu nhau ra Hà Nội tìm việc làm.
Ảnh minh họa internet.
Anh xin làm công nhân trong một nhà máy. Nhờ sự cố gắng cũng như tính chịu khó, sau vài năm, anh trở thành tổ trưởng. Còn chị thì xin được làm kế toán cho một công ty tư nhân. Hai vợ chồng ki cóp làm ăn, họ tiết kiệm được một khoản nhỏ và quyết định sửa nhà cho bố mẹ.
Dù vợ chồng vẫn đang ở trọ nhưng cả hai đều đồng tình rằng bố mẹ chẳng còn sống được mấy nỗi, sửa sang nhà cửa cho ông bà sống thoải mái một chút là điều nên làm.
Trớ trêu thay, sau khi sửa nhà xong thì chị biết mình bị ung thu phổi giai đoạn cuối. Thời gian đó, anh gửi con về quê cho ông bà lo, còn mình thì vừa đi làm vừa vào viện chăm vợ. Sau hơn 1 tháng điều trị, bác sĩ tìm gặp riêng anh và thông báo người nhà nên đưa chị về.
Rồi đúng như lời bác sĩ bảo, khoảng thêm 2 tuần sau đó thì chị ra đi vĩnh viễn. Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, chị nắm tay anh, vừa khóc vừa nói:"Sau khi em đi, anh phải tìm một người khác yêu anh hơn em, chăm sóc con tốt hơn em. Đây là di nguyện cuối cùng của em, anh phải hứa với em rằng sẽ thực hiện được."
Thời gian đầu sau khi chị qua đời, anh như kẻ mất hồn. Lặng lẽ hơn, ít cười hơn, chỉ biết lao vào công việc và dành trọn thời gian cho đứa con nhỏ. Anh kể, anh từng nghĩ sẽ chẳng thể yêu thêm một ai khác nữa ngoài người vợ quá cố. Nhưng trời xui đất khiến thế nào chúng tôi lại gặp nhau rồi nên duyên.
Tôi giống như một luồng ánh sáng mới thắp lên hi vọng cho cuộc đời anh. Bé con nhà anh cũng khá quấn tôi. Thế là sau gần 1 năm yêu đương, chúng tôi tổ chức một đám cưới giản dị.
Ngày cưới, lúc tôi và chồng đang đứng trên sân khấu ra mắt hai họ thì chị gái anh tiến về phía chúng tôi trao một hộp quà nhỏ. Điều bất ngờ hơn tên người gửi lại là vợ cũ của chồng. Chồng tôi cũng vô cùng ngạc nhiên nhưng cố giữ bình tĩnh để mở gói quà. Đó là một cặp nhẫn là một lá thư với mấy dòng chữ xiêu vẹo. Anh đọc lướt qua rồi nói nhỏ với tôi rằng anh sẽ đọc lớn lên cho mọi người cùng nghe:
“Gửi anh - người chồng mà em vô cùng yêu thương,
Dù cuộc đời ngắn ngủi nhưng em hạnh phúc khi được làm vợ anh. Và điều em tiếc nuối nhất chính là chẳng thể cùng anh sống đến đầu bạc răng long, chẳng thể chứng kiến con chúng ta lớn lên và trưởng thành.
Trong những ngày tháng bệnh tật, em đã luôn cầu nguyện anh sẽ gặp được ai đó thay em chăm sóc anh và con. Cặp nhẫn cưới này em định mua để kỷ niệm 10 năm ngày cưới của chúng ta nhưng đáng tiếc lại không thể cùng anh thực hiện điều đó. Vì vậy bây giờ nó sẽ là món quà cưới của em dành cho anh. Anh nhất định sẽ phải sống thật hạnh phúc, sống cả phần của em nữa. Còn giờ thì hãy quên em đi và yêu người vợ hiện tại của anh thật nhiều nhé!”.
Đọc xong những dòng chữ cuối cùng của chị, cả tôi lẫn chồng và tất cả những người có mặt trong đám cưới đều vô cùng xúc động. Mắt ai nấy đều đỏ hoe. Rồi chồng tôi lấy đôi nhẫn ra, đeo lên tay anh ấy và tay tôi trong sự ủng hộ của mọi người.
Tôi nhất định sẽ chăm sóc anh và con thật chu đáo để ở một nơi rất xa chị hãy yên tâm, chị nhé!
Ảnh minh họa internet.