Tính đến thời điểm này, chị tôi vừa mất được 1 tuần nay. Nhưng suốt cả tuần nay, anh rể tôi cũng không thèm sang nhà vợ để thắp cho vợ dù chỉ một nén nhang. Nguyên nhân là do chính lời thổ lộ lúc lâm chung của vợ khiến anh hóa điên và căn hận chị tôi đến xương tủy.
Chị tôi và anh rể đám cưới được 3 năm nay. Anh rể là người thành phố nên lúc nào cũng ham chơi hơn ham làm. Anh cũng thích đàn đúm, chơi bời với bạn hơn hẳn sự quan tâm đến vợ con. Nói chung anh rể rất vô tâm với vợ.
Ảnh minh họa internet.
Dù chị gái tôi đang bầu bí nhưng anh rể chẳng bao giờ quan tâm. Là phụ nữ có chồng nhưng chẳng khác nào đang làm mẹ đơn thân. Thậm chí mấy tháng cuối thai kỳ, chị hay bị chuột rút, đau lưng, mỏi hông, anh rể cũng chẳng chăm sóc. Anh còn bảo chị về nhà ngoại sống để đỡ khiến anh mất ngủ.
Nhiều lần thấy chị nằm khóc thương phận mình có chồng mà như không, tôi khuyên chị ly hôn. Song chị lại bảo sẽ thử cố gắng để con chị sinh ra có bố. Chị không muốn con chào đời mà bố mẹ đã chia lìa.
Rồi chị gái tôi cũng cố gắng sinh con bằng phương pháp sinh thường. Có thêm 1 con nhỏ, mọi thứ càng quá tải và là gánh nặng với chị. Chồng chị tối ngày đi làm về là ngủ, chơi game, mặc vợ xoay xỏa thức đêm hôm trông con. Thương chị, mẹ tôi lại sang đón chị về nhà chăm bẵm cho con gái và cháu ngoại. Chồng chị thỉnh thoảng ghé về nhà vợ chơi 1 lát rồi lại đi luôn.
Suy sụp hơn nữa khi ông trời vẫn trêu ngươi chị. Đó là khi con chị tròn 1 tuổi thì chị phát hiện bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối. Dù được cả nhà tôi dốc tiền, dốc sức nói bác sĩ điều trị nhưng tất cả đều đã muộn. Chồng chị thì một mực bắt vợ về nhà uống thuốc lá trị bệnh vì cho rằng chi phí điều trị theo tây y quá đắt đỏ.
Ngày chị tôi bị bệnh viện trả về, chị nhất quyết đòi về nhà ngoại ở. Chị bảo chồng chị sống vô tâm, bạc bẽo nên chị không muốn ở bên cạnh chồng những ngày cuối đời. Chị muốn chết ở nhà ngoại, làm ma của nhà ngoại.
1 tuần trước biết mình không qua khỏi, chị gọi tất cả mọi người vào trò chuyện và gửi gắm chăm sóc giúp chị đứa con thơ nên người. Riêng anh rể tôi được chị gọi vào cuối cùng. Không biết chị đã nói gì với anh rể mà lúc anh từ phòng bước ra mặt đỏ tía tai vì tức giận. Anh cũng lấy xe đi về nhà luôn mà chẳng sang thăm vợ nữa.
Thấy lạ, người nhà tôi mới hỏi chị thì chị bảo, chị phải nói dối chồng là đứa con của chị không phải là con anh. Bởi chị nghĩ, sau khi chị mất anh sẽ tái hôn. Chị không muốn giao con cho người đàn ông vô tâm này.
Do đó, chị muốn con trẻ không còn liên quan đến người bố đó mà chỉ là con của chị, để bà ngoại hoàn toàn có quyền nuôi dưỡng, chăm sóc cháu suốt đời. Chị cũng bảo mọi người hãy giữ kín bí mật này giúp chị suốt đời này.
Nói xong thì chị cũng rời bỏ thế giới này ra đi. Ngày chị mất, dù biết tin vợ qua đời nhưng anh rể tôi không thèm đến nhìn mặt vợ lần cuối. Cũng chưa bao giờ anh sang thắp cho chị 1 nén nhang. Thậm chí anh còn nói với mọi người là chị tôi ngoại tình, đứa con trai nhỏ kia không phải là con của anh nên anh bỏ mặc.
Cả nhà tôi nghe những lời đồn đại của dân làng mà thấy đau lòng quá. Chúng tôi rất muốn thanh minh cho mọi người biết sự thật không phải như vậy. Nhưng nhớ đến lời hứa sống để bụng, chết mang theo với người quá cố, nhà tôi lại im lặng. Song cứ nhìn di ảnh chị mà tôi lại trào nước mắt. Số chị tôi khổ quá, đến tận lúc chết vẫn mang cái tiếng oan vào mình.
Ảnh minh họa internet.